Người thừa kế

16:17 08/12/2009
LƯƠNG NGỌC ANNgười thừa kế

Em cứ tìm cả trăm lý do để xinh đẹp, vì không thể có chỗ cho
đàn bà xấu ở cạnh ta. Và hãy tập cả ngàn khả năng quyến rũ,
ta vốn say, không tỉnh bao giờ...
Đến khi nào cảm thấy đã xông xênh vốn liếng, thì bắt đầu
đứng vào hàng và thật tâm đắc với vị trí sau cùng. Đừng
bận tâm đến việc phía trước là những ai. Mà quan trọng
là đừng để có thêm ai sau mình nữa.
Tính kiên nhẫn không phải lúc nào cũng sẵn. Nên nếu cần
giết thời gian thì hãy tìm vui với bầy gà trống ngoài sân.
Nhưng nhớ đừng cho chúng ăn quá no, sự đầy đủ sẽ biến
chúng thành lười biếng.
Mà thời gian lại phụ thuộc rất nhiều vào những tiếng gà...
Nếu sớm nay em nhích được một li về phía ta, thế nghĩa là
đêm qua lại vừa thêm một bong bóng vỡ. Nếu đêm nay em
nhích được một li về phía ta, thế nghĩa là lại sắp thêm một
ban mai cơ nhỡ...
Cứ vậy rồi đến ngày sẽ chỉ còn mình em bên cửa, em có nghe
tim mình rộn lên một phút trước khi chạm vào tay nắm?
Đó chính là khoảnh khắc người ta chợt nhận ra ranh giới
mảy may giữa sự bắt đầu và sự kết thúc. Và với em, đó cũng
là khoảnh khắc mà thâm tâm chợt lóe lên ý thức về sự lựa chọn
đầu tiên.
Nhưng đó cũng lại là khi ta bắt đầu nghĩ đến em.
Ta nghĩ đến em bằng ý nghĩ của áo quần thay chưa giặt và
bát đũa đang nằm trong chậu, nghĩ đến em bằng sự phờ phạc
những ngòi bút rỉ, mạng nhện đình màn, và cả bằng nỗi ám
ảnh ngón chân chuột gặm cùng những sợi tóc đàn bà trên gối
đã nguội tanh...
Đừng đợi lời mời của ta mà hãy tự đi tìm lấy công việc của
mình, cái ta đang thèm chỉ một chút đổi thay chứ nào dám
mong một điều bất chợt. Em có thể cứ mặc nguyên chiếc áo
sực nức mùi băng phiến, cứ loẹt quẹt lê dép trên sàn nhà, cứ
phát âm lẫn lộn N với L và ngáp thật to không cần che miệng.
Ta đâu còn khả năng sửng sốt. Cái đáng kể là sự có mặt của
em dù sao cũng ít nhiều giúp ta bớt đi cảm giác lưu cữu mãn
nguyện này...
Khi em xong xuôi mọi việc thì ta đã ngủ, thật say, trên chiếc
giường mà em đã cẩn thận trải tấm khăn thật trắng...
Và phần ta dành cho em trong cuộc phân phát này là quyền
thừa kế...


(124/06-99)




Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • ...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như                                              cứu hoả...

  •                 Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về

  • ...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...

  • Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...

  • Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong

  • Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.

  • ...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...

  • Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.

  • Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...

  • Sinh 1954 tại Nghi Lộc,  Nghệ An. Hiện là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã xuất bản:- Lá thời gian- Tinh khôi- Chàng ca sĩ bình minh

  • Sinh ngày 29 - 05 - 1978 tại HuếNguyên quán: Đồng Hới - Quảng BìnhĐại biểu Hội nghị những người viết văn trẻ Việt Nam 2 lần V và VIHiện đang công tác tại Khoa Ngữ văn - ĐHSP HuếTác phẩm: Thơ “Khi em mười chín”- NXB Thuận Hoá 1998.

  • Tưởng chừng như dòng sông trôi chật hương                                                 bòng, hương bưởitưởng chừng như con đường quen, quen tựbao giờhình như tôi đã có lần tiền kiếpđêm thiên hà vỡ một ánh sao rơi

  • Có gì mà nhớ quêGặp sông nhìn đăm đắmThương bên lở bên bồiLo quê mùa nước lớn

  • Bãi cát nhàu muối mặnHoang dại một loài hoaAi đặt tên Cúc biểnMàu tím đỏ mượt mà

  • Em về với chị, quê xưaQuê em quê chị, bây giờ quê ai?Cách xa hút tháng năm dàiSao ngày trở lại lạnh gai cả người.

  • (Nhân lời kể của một người chơi chim)

  • Chị tôiphận gáiheo may về lơ lửng sáo diều ngânSông Bồ mười hai bếnbến nào nước đụcbến nào trong...

  • ...Không hề có chia ly, không cả lời giã từ, chỉ phương ấy trongvô vọng của em, chợt giây khắc này bừng chói...

  • Gương mặt thánh thiệnSáng và buồn

  • Sinh 1962 ở Hà Nội, tốt nghiệp Đại học hàng hải tại Liên Xô (1986) và đã từng là thuyền trưởng Hải quân. Ngô Tự Lập đã xuất bản hơn chục đầu sách bao gồm thơ, truyện, tiểu luận và dịch thuật.Anh là hội viên Hội Nhà văn Việt .