LÊ HUỲNH LÂM
Để tặng họa sĩ Đinh Cường, thi sĩ Trần Vàng Sao và người con gái bên góc phố nâu gầy.
Minh họa: Nhím
Ngôi đền linh hồn mang tên Gác Trịnh
Buổi sáng
mặt trời không mọc
tôi theo dấu chân những con chim đỏ(*)
vào căn nhà của bóng tối
có vệt son từ nụ hôn của người con gái
sót lại trên cánh cửa trái tim
những bàn chân đi tìm giấc mơ
như lời tiên tri của sỏi đá
về một thế giới chật chội những ý nghĩ
Trên bức tường của thành phố mùa đông
ai đã móc lên hình hài những đứa con thượng đế
có người đội khăn vàng(*)
bước về trong ngôi đền linh hồn
Nâu đã đặt tên Gác Trịnh
tiếng chuông vỡ bên kia ngọn đồi
đánh thức giấc ngủ của thần linh
Và người đàn ông giang tay ôm mặt đất
nghe tiếng lá reo trong phiên khúc của gió
con còng hoa bò ngang cánh cửa nhà thờ
vểnh càng chào thi sĩ
có bàn tay gầy tiễn còng vào hang cỏ
Xa xa những con đò trong ký ức của dòng sông
chờ đợi tiếng gọi vọng về trong khuya khoắt
ông già Bến Ngự
có vẻ mặt trầm tư của nước
và nhịp mưa rơi
như tiếng dương cầm rung lên trong ngôi nhà màu trắng
tôi gửi ánh trăng soi trước cổng nhà em
cho bước chân khuya ngang qua nỗi nhớ
có dáng người ngồi tịch lặng(*)
trong khúc hát của những vì sao
ai vẽ chân dung buổi chiều
bằng ngón tay huyền thoại
Đinh Cường, Trần Vàng Sao
để nhớ nhà thờ Dran trong dạ khúc chiều đội nến(*)
Những con đường thì thầm với bàn chân
về câu chuyện tương lai
ai đặt đóa hoa của đêm
trước cửa nhà nguyện tình yêu
và bình minh được thắp sáng trên bầu trời
rất nhiều ngọn nến trắng.
Trên những bậc cấp hành lang
bước chân khuya về gác nhỏ
và lời thì thầm của lá trong giấc ngủ mùa thu
xanh lên những kỷ niệm trong bài thơ phố cây long não(**)
và tiếng ai gọi Nâu ơi trên hàng cây muối(**)
Huế, 24/11/2013
(SDB11/12-13)
---------------
(*) Tên tranh của họa sĩ Đinh Cường
(**) Trích thơ của B.D trong bài “Phố cây long não”
NGÔ MINH
VĨNH NGUYÊN
LTS: Những ngôn từ nối nhau như sợ không kịp diễn tả những cảm xúc trào dâng. Như thể, chỉ chậm một khoảnh khắc là thiên nhiên xanh trên trái đất này sẽ biến mất, như vó ngựa trên thảo nguyên, như thoáng ánh cầu vồng sau cơn mưa, như hơi thở nhẹ…
Đó là những gì có thể cảm nhận từ thơ của Nguyễn Hoàng Anh Thư (bút danh Nhật Thu), hiện là cô giáo dạy văn trường Hai Bà Trưng - Huế. SH xin giới thiệu chùm thơ của chị.
LGT: Thảo Nguyên là bút danh của cô giáo Hồ Thị Thảo khi dành cho thơ. Sinh năm 1974, cử nhân ngữ văn (ĐHSP Huế), Thảo Nguyên hiện là Phó hiệu trưởng trường Tiểu học Trần Quốc Toản, thị trấn Phong Điền, Thừa Thiên Huế.
PHAN LỆ DUNG
LTS: Ngày 28/3 vừa rồi, nhà thơ Lữ Quỳnh đã ghé về Gác Trịnh, chụp hình của nhà thơ ngồi bên bức tường gạch cũ trong căn nhà Trịnh Công Sơn đã ở ngày xưa tại Huế, và gửi cho bạn là họa sỹ Đinh Cường. Hình ảnh ấy khiến họa sỹ Đinh Cường rất cảm động và ứng tác ngay một bài thơ. Một bài thơ khác, làm hôm 29/3, họa sỹ Đinh Cường nhìn tranh của Trịnh Công Sơn vẽ ở Đơn Dương năm xưa, và nhớ…
ĐỨC SƠN
Xuân Hoàng - Lâm Thị Mỹ Dạ - Nguyễn Trọng Tạo - Hồng Nhu
HẢI BẰNG
NGUYÊN QUÂN
LÊ HUỲNH LÂM
LÊ VĨNH THÁI
NHỤY NGUYÊN
LÊ TẤN QUỲNH
PHẠM TẤN HẦU
NGUYỄN KHOA ĐIỀM
PHẠM TẤN HẦU
NGÔ MINH
HỒ THẾ HÀ
BẠCH DIỆP