Minh họa: NHÍM
[if gte mso 9]>
Không cần xe hơi. Không cần biệt thự. Ghét bỏ chỉ số IQ. Cần nhiều não của một thằng điên.
* Thằng điên lại ngủ. Một giấc ngủ dễ thương như đứa trẻ thơ vừa no sữa. Không một tiếng ngáy. Thế mà lâu nay cứ tưởng những thằng điên thường ngáy rất to vì cuộc đời của hắn, con người của hắn chẳng có gì để mà giấu giếm. Ý thức giấu giếm và giữ bí mật đối với hắn là một khái niệm thật xa xỉ. Thằng thâm là kẻ giữ bí mật giỏi nhất. Còn đàn bà là kẻ lật lọng bí mật cừ nhất, cừ hơn cả một tay đô vật. Nụ cười bí hiểm của một người đàn bà đẹp có sức công phá còn mạnh hơn cả sức hủy diệt của bom nguyên tử. Bệnh viện này màu trắng nhưng ai biết được bên trong lớp sơn ấy là những viên gạch màu đỏ và đầy rẫy vết tích ximăng. Xe hơi không mất, biệt thự không mất nhưng sự thanh thản đã bị đánh cắp hoàn toàn. Những tưởng đến thế giới đầy rẫy màu trắng này tâm hồn sẽ được nghỉ ngơi, hóa ra cũng lại bị làm phiền theo nhiều cách. Đôi mắt đầy tò mò và chăm chú của người mặc áo Blu trắng trông mới buồn cười làm sao. Ngớ ngẩn! * Lẽ nào con người này không còn thiết gì nữa ư? Sự im lặng thật đáng sợ. Cánh cửa đóng rầm. Chiếc áo Blu trắng đi theo không vương lại chút dấu vết. * Những tiếng ồn bắt đầu nổi lên. Có phải do mình gây ra không nhỉ. Chiếc tivi to quá. Mình nằm mơ cũng không dám nghĩ đến sẽ được xem một chiếc tivi to thế này. Thế mà lúc này đây mình đang tự tay điều chỉnh nó. Chà, một người đàn bà thật đẹp. Đôi mắt? Phải miêu tả thế nào nhỉ? Rất sắc. Đúng rồi, rất sắc! Đôi môi? Thật tuyệt! Dáng hình? Quá chuẩn! Gã đàn ông nào sở hữu được bà ta chẳng khác nào lên thiên đàng. Chà! Chà! Gớm, sao đôi mắt của thằng cha nằm ở giường bên cạnh nhìn thật hằn học. Hắn đang nhìn ở đâu thế nhỉ? Không lẽ là người đàn bà trên tivi? Cửa phòng mở nhẹ. Người mặc áo Blu trắng lặng lẽ đi vào. Sau đó. Im lặng. Người mặc áo Blu trắng đi ra. Những bước chân rời rạc. Dường như có một nỗi thất vọng trĩu nặng. - Cho 0000 xuất viện, đưa 2010 về phòng bệnh cũ, khóa phòng điều trị đặc biệt, đổi toàn bộ đồng phục bệnh viện sang màu đỏ. Chiếc áo Blu lặng lẽ di chuyển theo thân hình to lớn. * Những lời vừa rồi là của mình nói thật sao? Thí nghiệm “sự thỏa mãn tuyệt đối” đã tan biến. Không một ý tưởng nào được thoát thai trong một mớ bòng bong đang lẫn lộn. Chỉ số IQ chỉ là một phiến dụ để tự lừa gạt. Hãy nhìn những thằng điên xem, ý tưởng của hắn thật tồi. Nhưng sự tồi ấy là do ai phán xét nào? Hắn ta hay những kẻ xung quanh hắn? Dĩ nhiên là những kẻ xung quanh hắn. Những thằng điên bao giờ hắn cũng cho ý tưởng của hắn là tuyệt, là thông minh, là sáng suốt. Chỉ số IQ ư? Vớ vẩn! Vớ vẩn đến độ có thể quăng ngay vào sọt rác. Thứ cần thiết là sinh tồn. Sinh tồn trên cả hai phương diện: sinh học và bản ngã được thừa nhận. Thất bại. Ngày cuối cùng của những chiếc áo đồng phục màu trắng. H.N (271/09-11) |
Ven Hồ Gươm ở phía lề đường bên phải, cách chân tượng vua Lê Thái Tổ ước ngoài trăm mét, luôn có một bồ đoàn. Bồ đoàn là chừng dăm tấm thảm Tầu rải sàn nhập lậu từ các tỉnh phía Bắc được các gia đình Hà Nội trung lưu ưa dùng.
1Sau lần đi gặt thuê cho đồng bào dân tộc ở Vĩnh Thạnh về, tôi bị trận sốt rét nặng. Dai dẳng trở đi trở lại gần ba tháng mới khỏi. Những ngày sau đó, trong người thấy cứ nôn nao, bứt rứt.
Có thể cô gái ấy đã trồi lên từ thủy cung do thủy triều xuống quá nhanh. Một nửa thân hình của cô từ dưới eo trở lên, hoàn toàn khỏa thân nhô ra khỏi mặt nước.
Mặt trời như còn ngái ngủ. Cùng với cánh cò trắng từ đâu bay về sáng nay, tôi bần thần chờ đợi một điều gì đó. Nó mong manh và đằm thắm theo về với cơn gió lạnh. Như mặt trời vẫn thập thò, như đường về mệt mỏi, như hàng cây đìu hiu. Vừa gần gũi tưởng có thể ôm giữ được mà cũng vừa cách xa vời vợi.
Hôm qua nghe đài, có một cái tên giống hệt người thân của mình đã mất tích trong chiến tranh. Rồi một tên khác, kế tiếp một tên khác với hòm thư toàn những chữ số. Hai anh em tôi nhìn nhau. Đã biết bao lần anh em tôi nhìn nhau như vậy. Từ khi con bé thiên thần kia còn chưa biết khóc vì buồn.
ITiệc có vẻ sắp tàn. Nàng đứng lặng lẽ gần cửa ra vào đưa mắt bao quát căn phòng rộng. Đèn chùm sáng trắng. Nhạc êm dịu trong phòng hôn lễ đã giúp nàng tự tin hơn khi bước chân vào có một mình với bộ đồ xoàng xĩnh đang mặc.
Bây giờ thì Hồng sắp được gặp chị. Người chị mà suốt những năm tháng đi xa, ở đâu Hồng vẫn luôn nghĩ tới. Cứ mỗi lần như thế, một tình cảm thân thương choán ngập tâm hồn Hồng.
- Mẹ nếm thử xem. Con cho thêm một tý đường nữa nhé.Tôi ngừng tay bên rồ rau sống xanh um cầm lấy thìa nước chấm nhấm nháp lắng nghe vị vừa chua vừa ngọt vừa bùi bùi tan ra trên đầu lưỡi: - Một thìa nhỏ nữa thôi con. Ngon rồi đấy.
Bác Hai đang ngồi trước mặt tôi, lặng im như pho tượng. Đôi mắt bác đăm đăm không chớp, nhìn về một cõi xa xăm mà tôi đoán chừng là ở nơi ấy chắc chắn có những kỷ niệm vui buồn về người em trai của bác, chính là cha tôi.
Cuối năm, Đài truyền hình liên tục thông báo gió mùa đông bắc tràn về, miền Tây Bắc nhiệt độ 00C, khu vực Hà Nội 70C...
Tôi tạm xa Hà Nội một tuần. Cũng chẳng biết là phải xa hay được xa nữa. Bố mẹ phái: - Cho con Hạ đi ăn giỗ!
Tặng anh Hữu Ngọc, anh Đoàn, Lành - Ngọc Anh. Tưởng nhớ chị TâmHảo không có giấy mời. Có thể những người bạn cũ của anh ở Huế cũng đã nghỉ hưu cả rồi, hoặc giả họ bận trăm công ngàn việc nên cũng chẳng nhớ anh ở đâu mà tìm... Song điều ấy không quan trọng.
Chiến tranh biên giới Tây Nam kết thúc, nhận tấm thẻ thương binh, tôi trở về quê nhà. Để bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình, tôi dã dành tất cả số tiền chính sách nhận được mở một quầy sách báo. Khách hàng của tôi khá đông.
Ông Biểu đột ngột nằm xuống. Tưởng như mọi cái đâu vào đấy. Như linh cảm trước, cuối năm con hổ, ông Biểu đã sắm cỗ áo quan dạ hương thơm nức. Xe cộ cần bao nhiêu chẳng có. Mọi thứ nếu muốn, chỉ sau một tiếng “alô” là tha hồ.
- Mẹ nếm thử xem. Con cho thêm một tý đường nữa nhé.Tôi ngừng tay bên rổ rau sống xanh um cầm lấy thìa nước chấm nhấm nháp lắng nghe vị vừa chua vừa ngọt vừa bùi bùi tan ra trên đầu lưỡi: - Một thìa nhỏ nữa thôi con. Ngon rồi đấy.
Nó tỉnh dậy. Sương lành lạnh, thời tiết thật khắc nghiệt, ban ngày trời nắng như thiêu như đốt. Khẽ co ngón tay, một cảm giác đau buốt suốt từ đỉnh ngón chạy vào tim, xương sống như có luồng điện chạy qua. lạnh toát.
Chuyện kể rằng ở xóm Đồng có một gia đình hiếm con lắm, chữa mãi đến năm chồng 45 tuổi, vợ 40 tuổi mới có mang.
Khúc sông lặng lẽ như thói quen của nó vẫn lặng lẽ vào mùa thu nước kiệt. Bây giờ, dòng chảy chỉ còn là một dải nông lờ, xuống đến tận mép nước mới nghe được tiếng chảy róc rách như tiếng nói thầm.
“Ai cũng biết rằng tạo hóa sinh ra đất, nước, cây cỏ, chim muông, thú vật... và con người. Động vật có trước con người có sau. Như vạy họ là tiền bói của con người. Đã không thờ kính tiền bối, lại làm điều ác với họ, con người phải gánh chịu lấy hậu quả. Âu đó cũng là lẽ trời...!”
Chủ nhật, tôi đến thăm một người bạn quen nhưng không thân lắm ở bên kia Cầu Kho, phía Tây Bắc thành phố. Đã dăm bảy năm nay tôi không gặp anh, mặc dù đã biết anh chuyển về dạy ở Đại học Nông Lâm khá lâu.