Trong thiên phóng sự tháng Tám “Sáng, Mê” đăng trên tuần báo Tiểu thuyết thứ Bảy năm 1949, nhà văn Vũ Bằng có thuật lại quang cảnh sau: “Từ đầu tháng, những hàng bánh Trung thu không còn thiếu một cách quảng cáo gì mà không đem ra dùng. Báo chí. Truyền thanh bươm bướm”. Các nhà buôn xưa đã hăm hở “quảng cáo”, “PR” cho nhãn hiệu bánh của mình.
Một số quảng cáo bánh Trung thu trên báo xưa
Chở bánh bằng… máy bay!
Ngày nay chúng ta thường biết đến cụm từ “ngon - bổ - rẻ” trong truyền thông tiếp thị, nhưng ít ai biết, trước kia người ta đã nhuần nhuyễn cách quảng cáo này.
Trước hết, để tự quảng bá về độ ngon, chất lượng của bánh Trung thu, các hiệu bánh xưa đã dùng nhiều cách thức đánh vào tâm lý của người tiêu dùng. Trên báo Tia Sáng, số 653, ngày 16-9-1950, có đăng tin quảng cáo như sau: “Bánh trung thu Hiệu Tiên Xương, 91 phố Hàng Bạc, Hà Nội, các thứ bánh do thợ chuyên môn lâu năm rất tinh khiết. Được giải nhất cuộc thi bánh mứt tại Khai Trí Tiến Đức ngày 8 và 9-9-1935”. Có thể thấy, các giải thưởng, chứng nhận đã được các nhà buôn lấy làm tiêu chuẩn bảo đảm cho chất lượng, làm cho thực khách yên tâm, tin tưởng lựa chọn.
Đặc biệt, có một hiệu bánh ở Hải Phòng, đăng một quảng cáo thoạt nghe rất “kêu” và hút khách: “Bánh trung thu Thuận Lợi (số 73 Phố Khách, Hải Phòng) đã được vang tiếng khắp Bắc Kỳ, ai ăn qua đều khen ngợi là ngon”. (Báo Tia Sáng, số 653, ngày 16-9-1950).
Có nhà buôn lại chứng tỏ độ ngon, chất lượng của bánh qua hàng chục năm kinh nghiệm của hiệu mình như hiệu Đông Hưng Viên (số 90 Hàng Buồm, Hà Nội): “Bánh trung thu Đông Hưng Viên, một hiệu bánh từng đã nổi tiếng và tín nhiệm khắp 3 Kỳ ngoài 70 năm…” (Báo Thời sự, số 821, ngày 23-9-1949).
Lại có một quảng cáo rất ấn tượng về sự kỳ công của cửa hàng trong vận chuyển bánh Trung thu: “Hiệu bánh Tai Quynh Lam ở Chợ Lớn, Sài Gòn, nguyên liệu toàn thứ hảo hạng, thanh khiết và trong sạch. Ngày nào cũng có bánh mới chở bằng máy bay từ Sài Gòn ra Hà Nội và Hải Phòng để các ngài dùng” (Báo Tia Sáng, số 653, ngày 16-9-1950).
Còn riêng nhấn mạnh về giá rẻ, các hiệu bánh cũng tung ra rất nhiều nội dung hút khách. Như hiệu bánh ZILY (Quán Đô Thành, số 24 Lê Quý Đôn, Hà Nội) tuyên bố: “ZILY ngon có tiếng, nhất định rẻ hơn các hiệu khác” (Báo Tia Sáng, số 644, ngày 7-9-1950). Không kém cạnh, hiệu bánh Cửu ký đáp trả: “Bánh trung thu Cửu Ký (số 60 phố Huế, Hà Nội), thơm ngon rẻ tiền không đâu bằng” (Báo Tia Sáng, số 653, ngày 16-9-1950).
Tặng quà cho trẻ em, làm thơ quảng cáo… bánh Trung thu!
Ngoài những cách thường thấy của các hiệu bánh Trung thu xưa, một số nhà buôn đầu thế kỷ 20 lại có những “độc chiêu” hút khách, thông minh và tinh tế.
Nhằm thu hút thực khách đến với hiệu bánh của mình, hiệu bánh trung thu Tây Nam đã nghĩ ra một “độc chiêu” là tặng quà cho trẻ em: “Từ mồng 1 tới 12 tháng 8 ta, quý ngài mua từ 2 cân bánh trở lên. Bản hiệu sẽ xin biếu một quả bóng Nguyên tử ở bên Mỹ mới sang để làm quà cho trẻ em và tạ ơn quý ngài đã chiếu cố tới bản hiệu” (Báo Tia Sáng, số 1374, ngày 27-9-1952).
Không chỉ có hiệu Đông Hưng Viên, hiệu bánh Chi Hưng (số 2b Hàng Đường, Hà Nội) cũng dùng chiêu tặng quà biếu cho thực khách: “Đặc biệt: Có quà biếu trong 10 hôm, từ mồng 1 đến mồng 10. Tùy theo số bánh của các ngài mua” (Báo Tia Sáng, số 650, ngày 13-9-1950).
Chưa hết, vẫn hiệu Đông Hưng Viên, còn nảy ra ý tưởng làm thơ quảng cáo bánh Trung thu, khi mà đọc thơ vẫn là thú vui của nhiều độc giả. Hơn nữa, quảng cáo bằng thơ ca có vần điệu, thường dễ nghe, dễ nhớ lại dễ thuộc. Vậy là hàng loạt bài thơ quảng cáo ra đời: “Bánh dẻo, bánh nướng thơm ngon/Thủ đô nhất định không còn đâu hơn. Đông Hưng Viên Đại Tửu Gia…” (Báo Tia Sáng, số 1374, ngày 27-9-1952).
Rồi các nhà khác cũng đua nhau ra thơ quảng cáo bánh Trung thu: “Trung thu mua bánh hiệu nào?/Bánh ngon nhất chỉ tìm vào Tây Nam”(Báo Tia Sáng, số 1374, ngày 27-9-1952); “Bánh Trung thu hiệu Nhật Tân/Thủ đô nức tiếng xa gần đâu hơn?” (Báo Tia Sáng, số 1373, ngày 26-9-1952).
Đúng là muôn kiểu quảng cáo bánh Trung thu trên báo chí xưa. Kết lại câu chuyện, có thể dùng lời của một ký giả báo Phụ nữ Tân Văn viết năm 1933 đánh giá về một hiệu bánh: “Đó là tại Đức Thành Hưng (tên hiệu bánh) vụng quảng cáo; nếu không mối lợi ấy thì họ phát đạt hơn nhiều mới phải” (Báo Phụ nữ Tân Văn, số 220, ngày 12-10-1933).
Văn hóa dân gian đã có nhiều biến đổi, nhưng các thành tố của nó vẫn tồn tại và tái cấu trúc, tạo nên bộ mặt văn hóa của xã hội đương đại. Văn hóa ấy là tấm căn cước cho mỗi người Việt khi hội nhập thế giới, đồng thời mang lại giá trị tinh thần và cả cơ hội khởi nghiệp cho giới trẻ.
Sau hơn 20 năm xuất hiện tại Việt Nam, internet ngày càng đi sâu vào cuộc sống, tạo ra những thay đổi to lớn từ thói quen hàng ngày, tới cách làm việc, giao tiếp, tương tác xã hội, quan niệm về không gian, thời gian... Những thay đổi ấy đòi hỏi xây dựng các giá trị văn hóa mới - văn hóa mạng.
LÊ HOÀNG TÙNG
Vai trò của thể dục, thể thao đã được xã hội thừa nhận, đánh giá là một trong những nhân tố quan trọng tác động đến sự phát triển của mỗi cá nhân và đất nước.
Tác phẩm sơn mài “Vườn xuân Trung Nam Bắc” của danh họa Nguyễn Gia Trí - một bảo vật quốc gia đã bị hư hại nặng nề sau quá trình làm vệ sinh của Bảo tàng Mỹ thuật TP Hồ Chí Minh đang gióng lên hồi chuông cảnh báo về công tác bảo quản, tu bổ, phục chế.
Di tích xuống cấp là một trong những vấn đề tồn tại song hành với công tác bảo tồn và phát huy giá trị di sản ở Hà Nội. Bên cạnh những khó khăn về nguồn kinh phí, tình trạng tùy tiện trong tu bổ, tôn tạo cũng đang là bài toán đòi hỏi có giải pháp khắc phục hiệu quả, đáp ứng yêu cầu phát triển bền vững giá trị di sản.
Tính đến đầu năm 2019, qua 7 đợt công nhận theo Quyết định của Thủ tướng Chính phủ, Việt Nam đang sở hữu 164 hiện vật, nhóm hiện vật được tôn vinh là bảo vật quốc gia. Tuy nhiên, thực tế hiện nay, vấn đề ứng xử với các bảo vật quốc gia đang tồn tại nhiều số bất cập, nhất là tình trạng can thiệp thô bạo với không ít hiện vật khiến dư luận bất bình.
Dự án “Tương lai của truyền thống” vừa tổ chức buổi trò chuyện “Cảm hứng nghệ thuật Tuồng”. Với sự tham gia của NSND Mẫn Thị Thu, NSƯT Phạm Quốc Chí, NSƯT Nguyễn Ngọc Khánh, Nghệ sĩ Nguyễn Thành Nam một lần nữa những bất cập trong công tác bảo tồn và phát triển nghệ thuật Tuồng đã được chính người trong cuộc chia sẻ.
NGUYỄN KHẮC PHÊ
Gọi là “Chuyện bên lề” vì chủ trương xây Khu Lưu niệm nhà thơ Tố Hữu (KLNTH) là của UBND Tỉnh Thừa Thiên Huế, tôi “bỗng dưng” bị lôi vào cuộc do đã viết bài “Ngày Xuân thăm quê nhà thơ Tố Hữu” đăng trên báo Văn nghệ số Tết Mậu Tuất - 2018.
Phát biểu tại hội nghị kiểm tra, đánh giá việc triển khai, thực hiện Nghị quyết 33 về xây dựng và phát triển văn hóa con người Việt Nam đáp ứng yêu cầu phát triển bền vững đất nước tại địa bàn TP.HCM ngày 20/4/2019, ông Võ Văn Thưởng - Ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương nhận định: “Văn hóa TPHCM đã phát triển nhưng vẫn chưa tương xứng với tiềm năng”.
Để hạn chế bạo lực học đường, có ý kiến cho rằng, bên cạnh kiểm soát, ngăn chặn những clip độc hại, bạo lực trên mạng xã hội, cần đưa giá trị sống và kỹ năng sống đến học sinh và giáo viên, qua đó tạo môi trường giáo dục thân thiện hơn, khiến học sinh hạnh phúc hơn.
5 năm kể từ khi Ngày Sách Việt Nam ra đời, khắp các địa phương trên cả nước, hoạt động cổ vũ cho văn hóa đọc được tổ chức rộng rãi. Tại các hệ thống giáo dục đào tạo, phong trào đọc sách cũng lan tỏa mạnh mẽ.
Thần tượng là một nhu cầu thiết yếu của thế hệ trẻ, nó cần thiết như cơm ăn nước uống hàng ngày. Có phải chăng xã hội chúng ta đang thiếu vắng những anh hùng, những con người bình thường, những sự việc bình thường đã trở nên quý hiếm, được nêu gương khiến thế hệ trẻ tìm đến những kẻ giang hồ cộm cán, những kẻ tìm mọi cách để gây sốc trong đời sống và trên mạng xã hội?
Tại Hội thảo khoa học quốc tế với chủ đề: Xây dựng trường mầm non hạnh phúc và nói không với bạo lực học đường, diễn ra sáng 9.4, chuyên gia giáo dục Đan Mạch, PGS. Jette Eriksen khẳng định, để đẩy lùi bạo lực học đường, chúng ta phải xây dựng một nền giáo dục với những phương pháp sư phạm đầy nhân văn và thân thiện với trẻ, kết hợp quan điểm của trẻ em trong tất cả những gì chúng ta làm.
Thông qua cuộc thi “Đại sứ văn hóa đọc”, các em đã có những cảm nhận hết sức tuyệt vời về vai trò của đọc sách, của văn hóa đọc.
NGUYỄN THANH TÙNG
Trong số ra ngày 25 tháng 11 năm 1990, một tờ báo chủ nhật xuất bản ở Hà Nội đăng bài "Giáo dục gia đình - S.O.S" của bạn đọc Lê Hòe.
Chúng ta đã nói quá nhiều về sự xuống cấp đạo đức cá nhân và xã hội mà chưa chỉ ra được căn nguyên sâu xa của nó là gì, nằm ở đâu và phải làm gì, tháo gỡ như thế nào… Sức mạnh đến từ nhiều thiết chế xã hội, trong đó có báo chí với vị thế và tầm ảnh hưởng rộng lớn.
Chủ trương xã hội hóa các hoạt động văn học - nghệ thuật trong đó có nghệ thuật sân khấu đã được triển khai thực hiện hơn 20 năm nay… Tuy nhiên, theo họa sĩ - NSND Lê Huy Quang, quá trình này với sân khấu vẫn đang như một vòng tròn quẩn quanh chưa xác định được hướng đi cụ thể.
Đi dạo trên nhiều tuyến phố của Hà Nội bắt gặp nhiều biển hiệu đề bằng tiếng nước ngoài. Ngay cả khi chúng ta đón lượng khách du lịch kỷ lục là 15 triệu lượt/người trong năm 2018 thì điều này không chỉ chứng tỏ chủ các cửa hàng, công ty thiếu tự tôn văn hóa dân tộc mà còn vi phạm quy định pháp luật.
Xã hội phát triển, các khu đô thị mọc lên ngày một nhiều. Dạng nhà chung cư cao tầng, nhà ống, nhà liền kề, biệt thự phát triển mạnh mẽ dẫn đến sự thay đổi lớn về sinh hoạt của người Việt. Từ đó dẫn đến thay đổi đáng kể về vị trí, vai trò và chức năng của Ban (bàn) thờ gia tiên…
Câu hỏi khá táo bạo, tương tự như khi người ta tính chuyện bứng một gốc cây cổ thụ ngàn năm, rễ của nó đã lan rộng cả dải đất hình chữ S, tán của nó xòe cả bầu trời vùng biển đông, toan ngắt cành ngắt lá đem trồng đi chỗ khác, hoặc chừng như muốn xem bói một quẻ nhờ vào lời thần thánh hoặc tìm nhà bác học phán cho một câu điều chỉnh. Tôi thì tôi không dám nói chuyện điều chỉnh – hai chữ rất thời thượng của thời… hậu cách mạng bứng gốc, nay bớt lại chỉ điều chỉnh thôi nhưng điều chỉnh cái gì, ai điều chỉnh?