TRẦN TRUNG CHÍNH
Tại sao tôi lại không thể tự do làm việc theo ý mình, phiền đến ai đâu, có thể ích lợi là đằng khác!
Nhưng giới đánh xe bò gọi cung cách nuôi bò của tôi là “sáng kiến”, và bất cứ lúc nào, hễ thấy tôi đi cạnh Mun là họ giễu cợt. Họ treo giải rượu, cuộc với nhau, từ hồi tôi tậu được Mun chưa bao giờ tôi dám ngồi lên xe để Mun chở.
Sự việc ấy là có thật, nhưng họ còn vu rằng con bò cái ấy một ngày nào đó sẽ cưới thằng đánh xe bò là tôi. Bây giờ tôi với Mun còn ở giai đoạn yêu nhau, chứ lấy nhau rồi tôi sẽ cưỡi lên Mun như tất cả những thằng đàn ông làm thế với vợ nó, chỉ cần chờ sẽ có ngày mục kích. Trong những chầu rượu, họ còn phỉ báng chúng tôi tồi tệ hơn; vì giữ đoàn kết chúng tôi không dám kể ra thêm, và tôi vẫn giấu Mun mọi điều bẩn thỉu họ gán vào quan hệ chúng tôi, Mun giàu tình cảm có thể bị xúc động.
Thôi, mặc kệ họ nói. Mỗi buổi sớm, các bạn vẫn thấy tôi từ bờ sông Hồng tay vịn càng xe hay cái vai bò của Mun, chúng tôi chở cát vào thành phố, bắt đầu một ngày lao động.
Một khối rưỡi cát là cố gắng trong các chuyến thứ nhất hàng ngày của chúng tôi, sức chở được giảm dần nếu có các chuyến tiếp theo. Nhưng chuyến đầu tiên phải cho giãn hết gân cốt phải không Mun? Ngày mai là mồng một Tết, trời vẫn còn rét đậm và ẩm ướt nên càng buốt. Tôi cẩn thận cài hết hàng khuy dưới bụng, dưới cổ Mun, cái áo tôi may cho Mun có cổ đàng hoàng phủ kín toàn thân, lớp ngoài bao tải, lớp trong vải bông. Đừng có nghĩ chỉ cần vắt hờ hững cái bao tải ngang mình Mun là đủ ấm, vì bao tải rất thưa chẳng ngăn nổi gió lạnh.
Giữ ấm cổ cũng rất cần thiết, tôi luôn mặc cái áo dệt kim cổ lọ màu vàng. Tôi đang tiếp tục nghĩ cách giữ ấm chân cho Mun nữa, phải có bốn cái ủng cao đến tận bẹn. Mình nghèo nhưng chớ hà tiện, hà tiện rồi để ốm lại càng nghèo, nên chú ý đến mỹ quan chung, trong thành phố chứ không phải trên bãi biển đâu, Mun muốn được mặc kín đáo. Tôi đã trang điểm cho Mun đón năm mới. Phụ nữ yêu hoa, nên tôi vẽ ba bông cúc đại đóa lên mỗi bên vạt áo Mun, hai bông màu tím tôn cho bông vàng ở giữa. Hoa chuyển động theo nhịp bước chân Mun, hoa làm Mun yêu kiều quá. Cần gì phải a dua theo mốt này mốt nọ, kia kìa có ba cô mặc áo lông Đức đang ngồi đánh răng ở vỉa hè, một cô gội đầu nước hạt mùi. ái chà, cô ta đứng lên xoắn bộ tóc xõa đẫm nước vuốt dài nó như cái dùi cui, quay vun vút trong không khí làm nước văng tung tóe, lại còn ghé mắt từ dưới lên nhìn cái áo của Mun. Đừng coi thường, chắc gì những cái áo lông Đức của các cô đẹp và tiện bằng cái áo tôi may cho Mun. Thứ áo lông ấy chẳng phô được thân thể, muôn người như một, lại rặt màu cứt ngựa giống lũ chó đàn, thế mà cũng hãnh diện, chỉ phí tiền.
Cứ thong thả Mun, khi nào anh ghìm vai bò xuống là phải thong thả! Thế, thế! Khi nào anh đẩy càng xe, chúng mình cùng rảo bước. Tôi không bao giờ phải nói với Mun bằng thứ tiếng người ta cứ tưởng tiếng của loài bò: vắt, vắt, họ, họ...; bằng cớ đâu để khẳng định ngôn ngữ loài bò chỉ nghèo thế. Mun của tôi hiểu hết, chậm lại, chậm lại, nhanh lên, nhanh lên nào! Mun nghe và đáp lại tôi ngay phải không Mun! Hiểu từ nào, tôi nói với Mun từ ấy, miễn là đừng nói những từ để mình cũng không hiểu được. Loại từ thuộc phạm trù tư tưởng chẳng hạn, những từ này khó hiểu quá, vả lại, ai cũng quả quyết những từ ấy phải hiểu như họ mới sát nghĩa, thành thử cứ tự do nói tư tưởng cho lắm vào, hiểu nhầm nhau dễ sinh mất đoàn kết. Văn hóa chưa cao chẳng vạ gì dùng những từ rắc rối như tiếng ngoại quốc Mun nhỉ?
Có tiếng còi ôtô từ phía sau, Mun lập tức dạt sang bên trái đường, áp dụng luật xe thô sơ nhường đường cho xe cơ giới. Nhưng bên trái là cả dòng xe đạp, xíchlô đông đặc, chúng tôi không tiến lên được. Luật giao thông chưa xác định xe bò với xe đạp, xíchlô, xe nào cơ giới hơn. Trường hợp này chúng tôi dặn nhau là còn phải nhịn, nghĩa là đứng tại chỗ ngắm phố. Không sao, chúng tôi thấy phố phường đẹp quá, dân mình trìu mến nhau, trìu mến thiên nhiên, nên tất cả đổ ra đường ở. Người từ trong nhà ra vỉa hè ăn uống tắm giặt, người đi bộ rời vỉa hè chen nhau xuống lòng đường, xe đạp từ lề đường chen ra giữa đường, ôtô cần có cánh bay là là... Đường phố chúng ta là những dòng sông chảy chậm vì hai bờ rác rưởi dềnh ra giữa dòng và cánh cửa mọi nhà đều niềm nở mở ra mặt phố. Thừa lúc Mun quay đầu tránh cái xe đạp, tôi ngắm trộm một cô khom lưng thay quần sau cái cánh tủ gương...
Nào, đi được rồi đấy Mun, chiêm ngưỡng cái đẹp nhưng chớ xao lãng công việc. Sáng nay tôi thấy vui, vì lòng tràn trề những dự cảm tốt lành đón mùa xuân mới. Ai đó cứ hay bảo được nghỉ là sướng, nghỉ buồn Mun nhỉ? Làm lụng đâu phải khổ sai, chỉ cần có say mê, mà muốn có say mê phải được làm đúng nghề, nhầm nghề làm đến nhà thơ hay thủ tướng cũng chán. Ví như mấy người đánh xe bò luôn nói xấu chúng mình, họ toàn bất đắc chí mới chịu đi xe, được làm nghề uống rượu chắc họ say mê, nghề ấy cao siêu lắm nếu biết thêm triết lý vụn.
Những triết lý vụn lại được rút ra từ cổ học Tàu thì tuyệt vời, triết lý Tàu thật lợi hại, vừa cân quắc hảo hán, vừa khôn, mềm dẻo, giá tôi và Mun học được chút ít sẽ được lòng bè bạn, kẻ thù kính sợ. Những triết lý ấy càng nghĩ càng ngấm, như thuốc Bắc phải có thời gian mới công hiệu, còn vô phúc mà chết là tại anh không chịu đợi thuốc phát động. Nó còn vô hại, không như tân dược uống vào sống chết biết liền. “Y-Lý-Số”, vả lại y cứu được anh, nhưng hai cái khoa học kia không hợp sức phù anh thì bệnh anh có uống thuốc thay cơm vẫn tất phải chết.
Triết lý Tàu dạy ta ứng xử với muôn người, với muôn đời. Tôi định trình bày với Mun cái gì nhỉ? à, chẳng có gì đặc sắc đâu, tôi chỉ muốn bảo Mun là các anh đánh xe bò nếu chí thú nghề nghiệp sẽ chẳng hơi đâu mà nói xấu chúng mình, “nhất nghệ tinh, nhất thân vinh”. Họ sẽ không có cơ hội để đối xử với những con bò như là đối với loài vật, chất đầy lòng tham lên lưng chúng, quất rách da thịt chúng cả khi chúng kiệt sức không còn nhích lên được nữa và lại còn bất cứ lúc nào cũng chễm chệ trên xe, chúng chở chưa đủ nặng sao? Họ chỉ nên xử sự như thế với những cái Cub, Honda... Loài này có ngũ đại gia đình cưỡi lên chúng nó vẫn chạy được, loài xe máy cần được chiều chuộng, nó uống xăng còn hơn uống rượu và ốm thì chẳng loại thuốc Bắc nào chữa được, chứ đừng hòng chất lên nó ximăng, vôi, cát...
Các chàng công tử này chỉ thích những cái mông các bà, các cô, dăm năm nữa chúng sinh sôi sẽ làm suy hô hấp cả thành phố. Bình quân mỗi người một mét vuông ở, rồi sẽ không có chỗ mà ngủ đâu, bọn xe máy đuổi chúng ta ra đường chiếm hết các phòng phải không Mun? Bọn ấy còn gây tai nạn nữa, lịch sử đi bộ có ai va vào nhau mà chết, còn bọn này ngày nào chẳng đâm chết nhau... Dừng lại, dừng lại Mun, một thằng Cub đỏ lăn quay ra đường kìa, Mun cười hay khóc đấy?
Mun yên lặng, tôi xấu hổ, tôi biết Mun có lối cười không thành tiếng, chỉ ngửa mặt ngoác mồm ra giễu tôi đa sự, hay đố kỵ.
Từ lâu tôi có dễ cáu vậy đâu, ham muốn suy tính là mầm mống của ghen ghét. Tôi học từ những người hàng xóm để chế ngự, để hiểu rằng sướng khổ do tâm trí mà ra. Ví như bác Ăn Xin và bác Dở Hơi. Bác Ăn Xin kiếm được ba bữa có tiền đề phòng lúc trái nắng trở trời, mười lăm năm dành dụm đủ tiền mua cái xe đạp chứ không ít, nhưng bác vẫn đi bộ. Tâm trí con người tham lắm, nó hút hết chất bổ, được ăn ba bữa mà tâm trí không nhàn, vẫn gầy. Chao ôi! Nặng nhọc khôn cùng khi phải cất lời xin người bố thí, bác héo hon ủ rũ, gầy ngang pho Tuyết Sơn. Bác Dở Hơi kém về sự ăn hơn, bạ gì ăn nấy, thuận tay nhặt những cái gì đó đút vào mồm chứ lắm thứ không thuộc về thức ăn, bác nhịn là thường; sự ngủ càng kém, hay dạo đêm ngắm trăng sao, khi hứng hát đến sáng; mặc thì kém hẳn, bốn mùa chỉ có cái quần đùi rách của bác Ăn Xin vứt đi từ Tết năm kia; ở không ổn định, màn trời chiếu đất... ấy thế mà bác ấy khỏe như hùm, vô phúc thằng nào trêu vào chết có ngày, bác đuổi bắt có mà chạy lên trời. Thú hoang cũng khỏe thế, chẳng bệnh tật gì. Tôi học được mỗi tính hà tiện của bác Ăn Xin, nhưng học được gần hết phép dưỡng sinh của bác Dở Hơi nên khá khỏe. Cổ nhân đã sâu sắc căn dặn: “Phải giữ gìn tâm trí, chớ mang thử thách nhiều”. Tôi sẽ chẳng giận, dằn vặt mình nữa Mun ạ, có thể làm hỏng cả ngày đẹp trời, lại hại cho sức khỏe.
Chúng tôi đi về phía nam thành phố, tránh những con đường náo nhiệt để có thể đi nhanh hơn. Bất giác tôi nhận ra mưa bụi giăng dày, không khí mùa xuân nơi đây mơ màng, lác đác có những cây cơm nguội trổ lá non sum sê xanh trong lạ lùng trên nền những mái ngói rêu cũ. Tiếng móng của Mun gõ lạch cạch thong thả xuống mặt đường, Mun đang trầm ngâm, lối trầm ngâm nhẫn nại của loài bò. Tôi xoa túm lông trắng trên trán, Mun đảo mắt nhìn không hài lòng về cử chỉ thân mật của tôi.
Vẻ lãnh đạm thường trực của Mun làm tôi e dè, Mun già dặn hơn tôi. Những người phụ nữ yêu rất nội tâm cũng từng trải, bí ẩn như thế, cái nhìn của họ hay làm tôi ngộ nhận ngây ngất. Những lần chăn Mun ngoài bãi, đang cắm cúi gặm cỏ, Mun chợt ngẩng cao cổ rống lên, bốn vó đạp đất tế phăng phăng chạy hút tầm mắt tôi sau những bụi cây thưa, rồi từ đó phóng trở lại dừng trước mặt tôi thở phì phì. Mun hay chế nhạo sức vóc loi choi của tôi bằng cái trò phô bày cơn hứng sức lực. ấy thế mà tôi xán đến vuốt ve, y như rằng Mun lại cúi xuống điềm nhiên gặm cỏ, hoặc ngó mông ra xa.
Một lần trêu Mun, tôi quỳ xuống gồng hai tay ghì chặt hai sừng, níu sát đầu Mun xuống đất, không cưỡng nổi ý muốn áp môi vào cặp mắt âm thầm của Mun. Mun yên lặng lùi dần, tôi thở hồng hộc khao khát ôm trọn cái đầu mềm mại. Mun kéo lê tôi đi, rồi bằng một cái lắc thẳng đột ngột hất tôi ngã bật ngửa, làm gọn như người ta tỉnh bơ búng một con ruồi. Tôi chưng hửng, lại rình đột kích từ phía sau, nằm giả vờ lơ mơ trên cỏ, những con ong bụng vằn căng tròn bay sè sè chen nhau đậu xuống mấy bông hoa vàng... Tay tôi cầm sẵn cái gậy. Không dễ lừa nhau đâu, thỉnh thoảng Mun vẫn đảo mắt để ý.
Đợi lúc cô ả ham ăn quay toàn bộ cái đít lại, tôi nhổm dậy rất nhanh dùng cái gậy chọc một cú giữa hai khe háng. Thấy nháng một cái, chỉ kịp ngã người về phía sau tránh cú đá hậu với cả hai vó, tay tôi tê dại. Chơi ác nhau thế, tôi chỉ đùa, nếu không ngã kịp đã vỡ mặt. Còn Mun cứ điềm nhiên quay đít lại đấy. Không hiểu nhau thì thôi, buồn lắm, tôi ngả lưng xuống lùm cây, mây trắng bay, từng đôi chim chao liệng... Mun đến bên tôi từ lúc nào, tôi trở mình xây lưng lại. Mun quỳ xuống lặng lẽ đợi cho nỗi tủi thân của tôi dịu dần.
Những núm vú của Mun căng hồng, cô nàng đã đến kỳ phát dục. Có thể giận nhau nhưng đừng đoạn tuyệt, sau đoạn tuyệt chỉ còn tìm cái chết. Ký ức rứt da rứt thịt ta, máu có đủ cho tôi khóc một ngày, thoáng nghĩ làm tôi kinh hoàng ôm lấy cổ Mun. Những lúc ấy, vết thương bên phổi trái bỗng đau xuyên tới ngực. Mùa sông Hồng nước cạn năm ngoái, chúng tôi cùng lội một khúc sông ra tận bãi giữa, cỏ cằn thưa nên Mun phải đi ăn xa.
Tôi chợt thấy có quần áo đàn bà trên cỏ, tiếng nước động đâu đây, hoàng hôn loang xuống mặt sông. Tôi cúi sát dò dẫm giấu mình sau bụi cây, vạch lá. Một cô gái đang tắm. Cổ họng tôi tắc lại khô khát, một nửa người cô trần truồng trên mặt nước. Tôi choáng váng không biết bao nhiêu lâu, chỉ nhận ra khoảnh khắc ấy cắt đứt khi bị cú húc từ đằng sau đau xé phổi. Tôi lặn lội cố xoay mình lại, hai tay chống hai sừng Mun, mỗi lúc càng đuối sức rã rời. Mun đã găm chặt tôi trên mặt đất...
Đổ cát xong quay về chợ mới mười một giờ trưa, tôi ngại về sớm, mặc dầu đã là ngày ba mươi Tết, nhưng giờ này chắc cha tôi vẫn cùng bạn hữu của cụ say sưa đàm đạo. Không hiểu thời trẻ các cụ sống ra sao, say mê những gì? Lúc về già, chính trị, xã hội là nội dung tranh luận hàng ngày. Có mặt tôi, các cụ còn phải cảnh giác thêm thanh âm, các cụ nói thầm. Nói thầm rất hấp dẫn đấy, nhiều khi tôi vô tình dỏng tai nghe, những tin tức, nhận xét, phán đoán thì thào hóa ra làm mình tin cậy hơn là khi họ bàn to, công khai.
Các cụ còn luôn kháy nhau, không nhất trí trong việc lựa chọn lãnh tụ (đương nhiên xã hội loài nào cũng cần con đầu đàn, truyền thống từ thời tiền văn minh mà), nên phải cãi nhau hăng. Đến lúc mẹ tôi đi chợ về mới chịu đình chiến. Các cụ bà khác, họ nhất trí cao trong việc chăm sóc các cụ ông, nên luôn gây rắc rối lúc giải tán. Có đến bốn năm đôi dép, bốn năm cái mũ, bốn năm cái kính quốc doanh của các cụ ông giống nhau do các cụ bà chu cấp, nhầm lẫn thật khó tránh, lại gây cãi nhau thêm. Hoặc sau đấy một giờ, có một cụ lộn trở lại tìm kính và thông báo trên toàn mâm cơm nhà tôi rằng: “đang đi hai chiếc dép cùng chân phải”. Chế độ hưu trí là chế độ mẫu hệ.
Kể những chuyện này ra các bạn đừng cho tôi là kẻ hóng chuyện học đòi quan sát, còn nếu ai đó cứ cố tình gán cho tôi, thì với những điều tôi học được từ bác Dở Hơi, ý kiến đó khá vô ích đấy ạ!
Trong chợ, người đông như kiến, bầy côn trùng cả thành phố đang tấn công vào hoa. Ai cũng muốn lựa những cành thanh tân nhất, muốn gạn lấy những nụ, những chồi nép sát nhau trong lá, chúng phải chịu chế độ kiêng khem cho dịp bán mình đón năm mới, chúng phải hiểu rằng kẻ chơi hoa chẳng những cần đẹp mà cần hoa bền lâu nữa. Những lúc hoa trót nở sớm giương muôn cánh hoa rực rỡ chào mời, món hàng hấp dẫn kẻ ít tiền, ít kiên nhẫn. Tôi dừng xe trong một ngõ nhỏ. Mun không chịu đứng ngoài. “Yên nào” - tôi dỗ dành Mun.
Tôi không thuộc số người kiên nhẫn, tôi chỉ mua nhanh một cành đào hoa nở bung bét cũng được, miễn là hoa. Mun không chịu, thở phì phì, giậm chân cành cạch. Thôi được, tôi tháo vai bò đặt càng xe xuống đường. Mun nhớn nhác trước rừng hoa đủ màu sắc, sững sờ khi thấy màu đỏ chói chang của hoa thược dược, Mun bồn chồn thế nào ấy. Tôi mua ngay một cành đào từ bàn tay bà cụ cũng khô khẳng như cành hoa. Những tiếng rủa như vốc cát ném vào mặt tôi, họ chửi tôi dám dắt bò vào chợ. Cố giữ cành đào khỏi bị gãy, tôi huơ lên cao. Mun bị kích động, rống thảng thốt, lôi tôi chạy xồng xộc. Tiếng la hét càng làm Mun thêm sợ hãi, Mun va vào những chậu, xô đựng hoa làm đổ tung tóe, Mun thở phì phì và tế lồng lên.
Tôi vừa chạy vừa hết sức ghìm Mun lại. Đã thoát ra ngoài vành đai hoa, chỉ còn vài mét sẽ đến chỗ ngoặt đầu góc đường. Bỗng chiếc xe tải lao thẳng tới. Có tiếng hét thất thanh... Tôi ngã xuống, cố gượng đứng lên, máu Mun hay máu tôi chảy chan hòa trên mặt tôi. Mun khuỵu hai chân trước xuống, tôi run rẩy nắm lấy đôi sừng cố đu lên mình Mun. Mun xốc dậy, cành đào mắc vào đôi sừng như bó lửa trên đầu. Tôi đã nằm trọn vẹn trên Mun, cơ thể Nàng là con sóng lớn ấm áp, ngọn triều khổng lồ nâng tôi vượt lên hết thảy những nóc nhà thành phố. Mun điên cuồng phóng dọc theo tim đường, dòng sông tù đọng dạt ra thành một mạch chảy. Tôi thấy mình bồng bềnh trên ngọn triều dâng cao, cao mãi...
* * *
Sáng mùng một năm sau. Trong bữa rượu lạy trời đất, tổ tiên và đón mừng bạn hữu, khách khứa nhường cho ông chủ nhà kể lại sự kiện gã đánh xe bò ngắc ngoải cưỡi con bò cái đen đẫm máu hung hãn phi trong thành phố. Sự kiện cũ rích từ năm ngoái, ai mà chẳng biết. Nó chỉ đáng được nhắc lại khi đã uống ba chén rượu cùng sự hỗ trợ của vài mẩu triết lý Tàu, đẩy chúng ta tới sự độ lượng phải chăng, để phán xét chuyện cũ mà tránh thái quá giận dữ hay đa cảm.
Sofia – Hà Nội 2-1990
T.T.C
(TCSH43/06-1990)
PHAN TUẤN ANHLớp Lý trong một chiều nhốn nháo. Vài đứa con gái ngồi sụt sùi cho nhân vật nữ trong phim trên ti vi chết sớm và nguyền rủa đạo diễn như một tay giết người. Những đứa con trai thì tiếc rẻ cho một vài pha bóng hụt tối qua, để lại hậu quả là mất hẳn một "tháng lương" mà nhẽ ra đã có thể lĩnh sáng nay tại... chủ quán.
NGUYỄN VIỆT HOÀLGT: Khi ánh sáng phản chiếu từ mặt trái đồng tiền ùa vào cánh cửa làng mở rộng, “sức nóng” của nó gần như thiêu rụi mọi nền tảng đạo đức một bộ phận không nhỏ đám thượng lưu gồm cả quan viên hương lý. Căn bệnh mà tác giả Nguyễn Việt Hoà mổ xẻ trong truyện ngắn dưới đây, dẫu chưa cao tay để diệt bằng hết những vi-rút-làng, song việc ngăn chặn một đại dịch bắt đầu là có thể...S.H
TRẦN HẠ THÁP1/ Người đàn ông đang huơ rìu. Liên tục những bi củi tươi bị xé phanh, toang toác. Gió lạnh một buổi tàn đông, sắp Tết nhưng trên khuôn ngực mồ hôi loang lổ như mưa. Xóm lò heo. Buổi sáng chưa mở mắt đã hỗn độn, mù trời hơi nước. Cái thế giới được khoanh vùng bằng tiếng kêu bi thiết các con vật thảm tử. Mùi phân chuồng phát tán, nghẹt thở. Tiếng người lê la trả giá, mặc cả. Tiếng cười rộ lên đắc ý trộn lẫn tiếng chửi thề tục tằn đe doạ. Đâu đó, mơ hồ giọng trẻ con khóc và tiếng ru hò ngái ngủ xa xôi…
NGUYỄN NGỌC LỢITôi diện bộ "téc gan" quân nhu, dắt súng vào người, dặn dò cậu lái xe rồi hoà vào dòng người đi ra sân bay. Được giao nhiệm vụ về nước sắm hàng, gặp một sự kiện quan trọng, tôi không muốn bỏ lỡ dịp được chứng kiến. Thị xã Lộc Ninh năm 1973 đã trở thành thủ đô của chính phủ cách mạng.
THÁI BÁ TÂN…Con chim hung dữ màu đen là trọng tâm của bức tranh, được ông giành hết tâm sức miêu tả rất sống động. Trong tranh, nó đang bám chân vào ngực Prômêtê, xoè hai cánh giữ thăng bằng, chiếc mỏ khoặm ngậm một miếng tim vừa moi từ lồng ngực khổng lồ của chàng…
NGUYỄN ĐỨC SĨ TIẾNMọi người đến Huế với những lí do khác nhau. Riêng các văn nghệ sĩ thì thường đến để tìm cảm hứng sáng tác. Tuy nhiên ý tưởng của mỗi người thì mỗi khác, chẳng ai giống ai. Họa sĩ Vĩnh Trung và nghệ sĩ Hải Lý là một trong những trường hợp như vậy.
XUÂN ĐÀIChuyện thằng Thanh con cô Ngoan ở làng Đông cuối tháng này tổ chức đám cưới với con Thuý con cô Lâm ở làng Nổi, dân xã Vĩnh Sơn ai cũng tỏ tường. Cái đận cô Lâm có chửa, điều tiếng khắp làng, người ta đoán già đoán non về cha của đứa bé. Đoán vụng đoán trộm, thì thầm nhỏ to sau lưng, chứ thấy bóng cô đi ngang qua là họ im bặt. Nó mà nghe được nó tế cho! Nó vén mồm, vén váy, réo tên cúng cơm ba đời nhà mình ra mà chửi.
PHẠM THỊ XUÂNChị Xoan trở mình nhè nhẹ, sợ làm đứa cháu giật mình thức giấc. Chị quay mặt vào tường như cố tránh cái ánh sáng xanh dịu phát ra từ ngọn đèn ngủ. Chị nhắm kín mắt nhưng vẫn không sao ngủ được. Đầu óc chị rối bời bao ý nghĩ. Có một cái gì day dứt, một cái gì tiếc nuối, một cái gì hẫng hụt vừa đi vào cuộc đời chị. Chị bỗng thấy lòng mình trống trải đến vô vị...
PHẠM THỊ XUÂNLGT: Ấn tượng của một nữ tác giả mới lần đầu tiên gửi tác phẩm đến cho TCSH thật khá đậm đà. Ấy là Phạm Thị Xuân, một phụ nữ ở độ tuổi đã qua thời thanh xuân, đang công tác tại một đơn vị y tế huyện Quảng Điền.
QUÝ THỂCó ai đến nhà chơi, bà cụ Tuần chỉ mép tấm phản gỗ mời ngồi, bà nói:- Giang sơn của "bầy choa" (chúng tôi) chỉ có chừng ni. Không ghế bàn, xa lông, sập gụ tủ chè chi cả, chịu khó ngồi đỡ, ông bà mô áo quần trắng trẻo sạch sẽ sợ dơ, thì ngồi lên đây. Bà cụ xoè cái quạt giấy cũ đã rách, lộ ra mấy cái nan tre lót cho khách ngồi. Nhưng không ai nỡ ngồi lên cái quạt giấy của cụ.
NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO...Sáng hôm ấy bà con xóm đạo đi lễ rất đông. Người ta nhìn thấy một vệt sao băng vào lúc trời tảng sáng. Họ cho rằng Chúa thấu hiểu được nỗi đau đang dày xéo trên thân thể Xoan. Nhưng cũng chính vì thế mà bố cô lại quay về làm chính con người liêm khiết hồi xưa. Thiên đường cũng có những con đường riêng để người ta sám hối.
XUÂN ĐÀI 1. Mỗi lần từ quê trở về Sài Gòn, sống bên chồng và hai đứa con, tôi không nguôi nhớ đến chị. Năm nay chị đã ngoài bốn mươi, không chồng, không con, lủi thủi ra vào trong ngôi nhà một gian hai chái. Ngôi nhà vừa được xây dựng cách đây gần ba năm bằng số tiền chị tằn tiện, chắt bóp mười mấy năm và tiền vợ chồng tôi phụ giúp chút đỉnh. Vài ba năm, vợ chồng con cái chúng tôi mới về thăm chị một lần. Chị mừng, chị vui, trò chuyện với các cháu suốt ngày. Chị quấn quýt lũ trẻ, lũ trẻ cũng quấn quýt chị.
TRẦN THỊ TRƯỜNGNgày trăng tròn lẻ. Tháng Trung Thu năm Đại Bảo thứ 3.Người hai lưỡi bảo là ngày Sao Thổ phạm vào Thái Âm.Người ngắn lưỡi nói Sao Chổi mọc ở phương Tây.Người dài lưỡi bảo có tinh vượn đen ăn mặt trời, ngày Nhật thực, nếu không yểm kỹ sông Nhị đang nảy vàng ròng sẽ ngừng.Động đất.
VIỆT HÙNGTrước đây, anh là người lừng danh, một tay "cua - rơ khét tiếng" trên xa lộ. Đã một thời anh chỉ biết chiến thắng. Người ta từng mệnh danh, anh là người sinh ra để đua xe đạp, anh không hề có đối thủ. Anh xem thường sự chiến thắng của mình, cho nó là điều hiển nhiên. Anh coi ánh hào quang của vòng nguyệt quế chỉ có tác dụng tô điểm thêm cho vẻ đẹp của mình mà thôi. Bởi, không có nó, anh vẫn là một thần tượng chẳng gì "khuất phục nổi".
NGUYỄN THÁNH NGÃĐêm nay trăng nhão, không biết là đêm trăng gì. Ở xa nhìn về đồi Kà Mạ vẫn một khối đen sì. Nếu có ai nhướn mắt nhìn thật kỹ sẽ thấy cái khối đen sì ấy nhô lên như một cái đầu người đôi mắt lấp láy đom đóm. Thỉnh thoảng gió hất cái đầu tóc rối bù xù bay về phía ruộng. Tiếng chim cú kêu mỗi lúc một thê lương, ớn lạnh từng đốt xương sống...
THÁI BÁ TÂNTháng trước, ở phường B. thị trấn Đức Giang, huyện Gia Lâm, nơi tôi về nghỉ hưu mấy năm nay, đã xẩy ra một vụ trọng án có nhiều tình tiết rất kỳ lạ, có thể nói bí ẩn không sao giải thích nổi, đến mức cuối cùng người ta quay sang cho rằng nhất định phải có yếu tố thần linh ma quỷ trong vụ này.
PHẠM THỊ ANH NGA Truyện ngắn...trái tim có những lý lẽ mà lý trí không thể nào biết được...
PHAN VĂN LỢIBuổi giao lưu và trao giải thưởng cho các tác giả đoạt giải trong cuộc thi viết truyện ngắn do Hội Nhà văn tổ chức đã tiến hành được gần nửa giờ. Gã nhấp nhỏm trên chiếc ghế kê phía sau cánh gà sân khấu, bồn chồn không yên. Chừng thông cảm với tâm trạng của gã, cô gái phục vụ mặc áo dài đỏ bưng tới cho gã ly nước, nhẹ nhàng nói: "Chú cứ yên tâm ngồi nghỉ cho khoẻ. Giải A bao giờ cũng trao cuối cùng, chú ạ!"
KHẢI NGUYÊN Pa-ri, mùa hạ năm 198...Vườn Bách thảo giữa thành phố kề sông Xen phía tả ngạn. Ông đến đây như một kẻ lánh đời, sợ nơi đông người. Thật ra, phần lớn đường phố Pa-ri trong giờ làm việc không ồn, không thừa thãi người đi nhong như ở Việt Nam. Em ông ở quê ra Hà Nội chơi đứng ngắm dòng người và xe nườm nượp qua lại cứ tự hỏi: những con người này đi đâu, về đâu mà tuôn mãi như là chẳng ai về nhà cả, như là cái "nghiệp" trời đày phải đi.
ĐỖ KIM CUÔNGNhiều năm trôi qua tôi đã trở thành người đàn ông đứng tuổi. Có một mái ấm gia đình, vợ con hạnh phúc. Nhưng mỗi lần nghĩ về nàng, một người đàn bà chỉ kịp quen trên chuyến đò từ Huế ra Phong Điền, chia tay nàng để nhiều năm sau, tôi mới được gặp lại nàng trong một hoàn cảnh khác, tôi vẫn giữ nguyên một cảm giác hết sức lạ lùng. Một ý nghĩa luôn ám ảnh tôi khá kỳ quặc rằng: Tôi đã bị nàng hiểu lầm, là một chàng lính giải phóng “hám gái, dại khờ”... Bởi vì sau vụ việc ấy, chính tôi cũng rủa thầm mình là ngu ngốc.