Một tuần

15:13 02/04/2018

PHẠM THỊ PHONG LAN   

Anh nhận được email của em khi vừa ở Huế về, rồi gọi điện ngay. Mà hình dung không nổi nên quyết định phải gặp.

Minh họa: Nhím

Sao lại hình dung không nổi? Anh là nhà văn, óc tưởng tượng và trực cảm phải hơn người thường chứ! Anh không sao gắn kết được tiếng cười trong veo như những chiếc ly pha lê chạm vào nhau với giọng văn đáo để của một người... thất tình kinh niên làm một! Anh gặp chỉ vì tò mò thôi chứ gì? Thỏa lòng rồi đó, giờ thì em về. Này nhóc, kiểu giận dỗi trẻ con đó không phải là em đâu...

(Lần đầu gặp mặt, không giống một nhà văn gặp cộng tác viên trao đổi bài vở. Anh làm biên tập ở một tạp chí nổi tiếng về sự kỹ lưỡng, in một bài trên đó coi như được đóng dấu đảm bảo cho chất lượng văn chương, kiêu ngạo cũng là điều dễ hiểu. Anh chủ động hẹn gặp có phải là một hành vi “hạ cố”?)

Em thích ăn tối ở đâu? Ở nhà. Bây giờ cơ. À, vậy đến quán quen của em. Đúng hơn là quán có món quen của em. Cơm gà cary. Anh ăn được không? Hồi ở rừng, anh còn ăn những món cay hơn.

(Một không gian cao nguyên khoáng đạt mở ra trong đôi mắt đầy ngạc nhiên, thích thú. Rừng rậm. Thác ghềnh. Thú dữ. Và hoa). Nhiều nhất là phong lan, đẹp “kinh hoàng”. (Cái cau mày bắt lỗi người đối thoại biến mất. Nỗi tò mò dẫn dụ theo mỗi chặng đời vốn dĩ chỉ thấy qua màn ảnh.) Anh là lính trước khi cầm cây bút nên trang viết không nuột nà trơn tru như thế hệ em.

Uống lipton nhé, gọi cà phê anh sẽ thất vọng đấy. Sao hiểu nhanh quá vậy? Anh ở Tây Nguyên về, uống sao nổi thứ chất lỏng màu cà phê ở đây.

Em chưa ngủ được hả? Anh vẫn thao thức đấy thôi. Cuối tuần em làm gì? Giờ mới là Thứ Hai... ừ nhỉ?

Thứ Ba.

(Họp giao ban. Sếp tổng trong trụ sở chính bay ra, trực tiếp chủ trì buổi party sinh nhật văn phòng phía bắc. Váy áo điệu đà, marcara vuốt làn mi cong vút kiêu kỳ. Đi một mình là một lợi thế kéo theo nhiều phiền phức. Buổi tiệc đứng đầy nghi lễ ngoại giao cứng nhắc: cụng ly, cười, trao đổi danh thiếp... ồn ào mà trống rỗng. Nhân lúc vòng vây của mấy chàng tốt mã loi lỏng, lén xuống sân lấy xe. Phóng ào ào trên phố, thói quen cố hữu mỗi khi rơi tự do trong nỗi buồn. Vô tình lạc vào con phố một chiều).

Phòng anh trên tầng hai, đứng ở cửa sổ còn nhận ra em tô son môi hằng cọ hay bằng ngón tay đấy. Sai hết. Em chỉ dùng nhũ bóng phủ lên màu môi thật của mình. Hóa ra em biết có một người bị dị ứng son màu?

Thứ Tư.

Anh đang ăn trưa, nhưng không phải cơm hộp. Vậy là anh ngồi quán bia với bạn? Sao biết rõ vậy. Anh là nhà văn, thích vạ vật để tìm cảm hứng. Em suốt ngày trong phòng máy lạnh nên viết ra toàn... đồ hộp, không ngán sao, nhóc? Hừ!... Anh uống bao nhiêu rồi mà phán xét người ta quá quắt như vậy.

(Viết để thoát khỏi cái không gian 100 mét vuông chia mười bốn cabin nhốt kín những tham vọng. Để chạm được chân mình xuống mặt đất từ tầng cao nhất của tòa nhà trung tâm. Để nhắc mình đang biến hình thành thứ sản phẩm của thời kỹ thuật số. Viết là lấp đi cái khoảng trống hoác trong lòng. Để thấy mình đang sống).

Nếu em cứ vừa gõ bàn phím vừa đeo phone thì người đọc cũng không nghe được âm thanh dội về từ cuộc sống. Sao anh không nói thẳng văn của em toàn chữ! Đó, em hiểu được rồi cần gì anh phải nói.

Thứ Năm.

Đi thẳng vào cổng, qua cầu thang bên trái, tầng 2, phòng cuối cùng. Tên anh gắn ngay trên cửa, sao còn phải chỉ dẫn kỹ như vậy, em có mù chữ đâu. Nhưng em hay quên. Quên chứ chưa nhầm lẫn bao giờ.

(Chậu hồng quế khô cong, cành lá sắt lại cằn cỗi. Cửa sổ bám một lớp bụi mờ. Những cuốn sách ngả ngốn trên giá. Gạt tàn vun đầy đầu lọc. Và Romance...).

Anh trồng cây mà không tưới thì đừng trồng nữa. Cây sống với anh cũng phải biết cách chịu khổ, không chờ được anh về tưới nước thì cứ việc... chết khô. Rồi anh sẽ bị quả báo vì cái tính ác đó! Anh chỉ chết khô khi nào không còn một cô nàng đanh đá mắng mỏ mình nữa.

(Từng thớ đất khô nẻ reo lên đón ly nước mát. Vòng tròn đồng tâm ẩm ướt loang rộng trên ô cửa kính, một mảng trời trong veo hiện ra. Những con chữ rúc rích một hồi rồi cũng xếp được thành hàng ngay ngắn cạnh nhau. Chỉ Romance vẫn dìu dặt vang lên...).

Em có mệt vì một gã độc thân lộn xộn không? Thú vui của em là làm sạch và thu xếp mọi thứ trở về trật tự. Chỉ là thú vui?

Thứ Sáu.

Sao em không nghe máy?
Em làm gì mà không trả lời tin nhắn?
Em đi đâu cả ngày không online?
Bây giờ là nửa đêm...
Này nhóc, anh không chịu nổi kiểu im lặng của em nữa đâu!


Thứ Bảy.

(Hoa hồng vàng rực cắm trong lọ gốm nâu. Chân dung âm bản của Che Guevara lồng vào khung gỗ có đế đặt trên bàn viết. Đống thiếp mời lưu cữu trong hộc tủ được cắt tỉa thành từng cái book-mark thắt nơ xinh xắn. Và... túi nilon đựng rác cẩn thận đặt sẵn trong sọt).

Em muốn ăn tối ở nhà. Nhưng chỉ còn bánh ngọt và nước suối. Anh cứ việc ra phố ăn một mình. Một mình làm sao anh nuốt trôi? Vậy phải nghĩ ra cách nào đó chứ!

(Đã lâu lắm những chiếc đũa mới được sóng đôi trong vũ điệu hân hoan. Bát đĩa ngoác những cái miệng tròn xoe rộn lên bản đồng ca náo nức. Rượu ấm rực thành ly. Nến lấp lánh sau ánh mắt cười.)

Anh luôn sợ phải trở về trước mỗi chuyến đi. Mà những chuyến đi thì cứ nối nhau thành một vòng vô hạn tuần hoàn. Tại anh chưa tìm ra người mong đợi mình sớm trở về. Chờ đợi là một điều khủng khiếp! Nhưng còn khủng khiếp hơn là chẳng có gì để mà đợi...

Chủ Nhật.

Sao em lại khóc?
Nhìn anh này, anh vẫn đang ôm em đây thôi.
Đừng làm tim anh vỡ nát ra!


(Anh không hiểu gì thật sao! Vừa có một trận lốc xoáy quét đi tất cả lòng kiêu ngạo. Một cánh cửa bí mật vừa mở toang dưới ánh sáng mặt trời. Một thành trì lạnh lùng vừa sụp đổ giữa thảo nguyên bạt ngàn hoa cỏ... Chỉ còn lại mình em, nguyên sơ và nhỏ bé. Cần chở che. Cần yêu thương. Cần anh).

P.T.P.L  
(TCSH349/03-2018)



 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • NHẬT HÀKhi đoàn thương nhân chúng tôi tới văn phòng tổng công ty K. thì bên đối tác gồm chục người tai to, mặt lớn đã tề tựu trong căn phòng rộng thênh thang, cửa kính sáng choang. Họ đứng dậy niềm nở bắt tay chúng tôi và ì xèo hỏi thăm sức khỏe chúng tôi sau gần một ngày bay từ Việt sang.

  • NGUYỄN QUỐC ANHÔng nội tôi là một nhà nho. Người xưa có học thì ai cũng hiền lành, thường vui thú điền viên chăm sóc con cháu. Ông nội tôi cũng vậy.

  • PHÙNG PHƯƠNG QUÝKhi tôi nói ý định viết lại chuyện này, có ít nhất ba người bạn đã mắng: “Đồ điên! Viết lách mãi rồi bị tẩu hỏa nhập ma. Nói khoác thì cũng khoác vừa thôi cho thiên hạ tin với chứ?” Nhưng mà tôi không nói khoác. Nói cách khác là bà nội tôi không bao giờ nói khoác.

  • ĐỖ XUÂN THU      Truyện vui thành ngữ Chiều cuối năm. “Rét như cắt da cắt thịt”. Quán thịt chó bà Ba béo đông hơn mọi ngày. Bước vào quán, Chõe bò em gặp ngay một toán nhậu đã nhừa nhựa, mặt người nào người nấy “đỏ đinh căng”, ai cũng “hùng hùng hổ hổ” như muốn “ăn sống nuốt tươi” người khác.

  • HỒNG NHUMai Chi nữ cử nhân, cán bộ Phòng Nông nghiệp huyện đang theo dõi bệnh tôm sú nuôi trên cát của một doanh nghiệp tư nhân ở An Bằng thì được lệnh bằng điện thoại di động của trưởng phòng về cơ quan gấp. Cô vội vàng phóng xe máy qua cầu Trường Hà ra đường quốc lộ 1.

  • HỒNG NHUỞ vồng cau giữa của khu vườn nhà tôi cạnh gốc vả có một vũng nước nhỏ, rộng chỉ bằng cái mẹt, không biết có từ khi nào và do ai đào, gọi là cái "giếng loạn".

  • NGUYỄN ĐẶNG MỪNGChị Hà cùng tuổi với tôi, tuổi Thìn. Chị bảo nam Thìn nữ Tỵ nên đời chị sẽ lận đận long đong, đời tôi sẽ hanh thông.  Mới mười hai tuổi mà chị như người lớn, lúc nào cũng gọi tôi bằng cậu, cậu em.

  • Thu TrangTâm ngồi thái hành, một đống hành tây, củ to màu vỏ vàng nhạt, mà bây giờ mỗi lần trông thấy là Tâm nhăn mặt. Bản thông tin 10 giờ đang nói về kết quả của cuộc bầu cử tổng thống (1).

  • TRẦN CÔNG TẤNTôi có hai người bạn gái học cùng một trường, ngồi chung một bàn. Tôi ngồi giữa. Bên trái là Kim Mai, bên phải là Hồng Trinh. Tính nết hai cô khác nhau: Trinh luôn nói, cười. Mai thì lặng lẽ. Chỉ giống nhau ở chỗ cả hai cùng xinh đẹp và yêu mến tôi.

  • NGUYỄN AN CƯVừa mới ra giêng, bà Năm đã lăng xăng chuẩn bị đám giỗ cha chồng vào cuối tháng tư tới. 

  • NGUYỄN NHÃ TIÊNQuyên ra phố một thời gian thì về. Hằng năm cứ vào đầu tháng tám là Quyên đinh ninh phải về. Quyên bảo với bọn trẻ nhỏ trong làng: “Chị đi đám giỗ ít bữa thì về”. Lũ trẻ nhỏ trong làng thì lại bảo là: “Chị Quyên đi đám giỗ chồng chị ấy”.

  • NGUYỄN VĂN CHƯƠNGÁnh nắng ban mai chiếu vào mắt làm chú mèo con mở choàng. Nó nhìn ra sân, thấy một bầy lóc nhóc gà, vịt, ngan, cún, ỉn đang cười đùa. Mèo con nhảy phóc ra, xù lông, giương mắt, "meo" một tiếng rồi gườm gườm nhìn lũ nhóc.

  • SƠN “Em có nhớ anh không?”“Em nhớ cả ngôi nhà nữa!”“Em sẽ trở về chứ?”“Em!… em!…”“Anh sẽ chờ.”***

  • LTS: Trong năm 2009, rải đều trong các số Sông Hương đã có khá nhiều truyện ngắn đạt chất lượng như: Lấm lem thanh xuân, Đêm của bướm, Làng thời mở cửa, Ba ngày ở thị trấn Cù Cưa, Duỗi thẳng chân ở thiên đường, Hoa gạo đỏ, Một bước sau quận công, Cái chết của Rối, Bến vạc, Một lát cắt... Nếu đứng chung, những tác phẩm kể trên sẽ là một tập truyện ngắn đầy ấn tượng với nhiều phong cách truyền thống có, huyền ảo có, triết luận có... “Mở hàng” cho năm mới, xin giới thiệu tới bạn đọc truyện ngắn Tiếng vọng làng Thòi, hy vọng sẽ có thêm một năm thành công ở thể loại truyện ngắn trên Sông Hương.S.H

  • DƯƠNG DUY NGỮỞ làng chúng tôi có lệ vào ngày ông Táo chầu trời, tức hăm ba tháng chạp hàng năm, con cháu các dòng họ ở xa, ở gần nô nức về làng đi tảo mộ.

  • NGUYỄN THỊ THU HƯƠNG Tối rằm trăng sáng tịnh không một gợn mây. Hương ngọc lan dậy thơm một góc vườn. Theo chiều gió hương thơm lan tỏa khắp khoảng sân bày la liệt chậu cảnh tỉa uốn đủ hình dạng.

  • HỒNG HOANGBữa ăn sáng ở phòng chờ xuất viện đã đến hồi kết, mọi người dự cuộc vẫn lưu luyến.Trước khi vào điều trị ở bệnh viện tâm thần này họ đều là những thành viên tốt của xã hội.

  • ĐẶNG THIỀU QUANGĐó là một mùa đông khắc nghiệt nhất trong lịch sử, trong suốt nhiều năm trở về trước, cho đến tận sau này, bây giờ, khi cô đã trở thành một bà già ốm yếu, đó vẫn là một mùa đông lạnh giá nhất mà cô từng trải qua. Cô nhớ lại khi đó, nhiệt độ xuống đến không độ, máu đông lại trong huyết quản, đôi chân nặng như chì, còn những đầu ngón tay cô như thể đang bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, xuyên qua đôi găng tay len, buốt giá.

  • VŨ ĐẢMChiếc xe trâu chở cát ì ạch đi trên con đường làng, con đường bị xuống cấp nghiêm trọng nên mỗi khi mưa xuống có nhiều đoạn lầy lội đến mắt cá chân. Ngồi trên xe, anh Chấn hò hét mãi mà con trâu sứt vẫn không vượt qua được đám sình lầy.

  • HOÀNG THÁI SƠN        Đời bắt nguồn từ những hoàn cảnh không ngờ tới (LOUIS ARAGON)Từ bên này con lạch, Sung bước chậm rãi, thỉnh thoảng anh lại đưa mắt ngó qua bên kia. Nhiều lúc anh bước quá chậm, hay dừng hẳn lại khiến An phải kêu lên.