Một sớm… chiều… khuya

14:42 01/06/2017

NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI    

Chúng ta đều đội bầu trời lên đầu, để mà thức giấc, để được thao thức. Mỗi sớm khuya đều là sự xoay chuyển của mặt trời, sự cho và lấy đi ánh sáng, sự tặng và đòi lại bóng đêm.

Ảnh: internet

Song không phải ban mai và khuya vắng lặng lại có cùng một vẻ màu, nhất là khi chúng ta đứng ở những con đường khác nhau những thời điểm ấy, nhất là khi chúng ta sống ở con phố Huế mơ mộng và dịu dàng này. Có quá nhiều con đường để ta yêu.

Mỗi ngày ra khỏi nhà, đến trường, đến chỗ làm thêm hay đi một vòng không lí do, tôi đều phải rẽ qua con đường ấy. Con đường nhỏ giữa trường Quốc Học và công viên thiếu nhi. Lắm khi tôi cảm thấy hơi ghen với những bạn học sinh Quốc Học. Không phải vì danh hiệu, không phải vì bộ đồng phục, không phải vì thành tích mà vì vị trí mà các bạn đứng đó, mỗi buổi chiều ra về đi ra cổng sau, trước mặt đã là một khoảng trời tuổi thơ của không ít người. Công viên thiếu nhi, nơi tôi thèm lắm được bước vào mà không biết đi cùng ai và làm sao để ngồi lên tàu con sâu mà hai má không đỏ ửng lên vì ngại…

Buổi sáng đến trường, dù là chạy tất bật như bị ai đuổi, tôi cũng cố tạt ngang con đường mặc cho lắm khi làm tôi kẹt cứng giữa người và người. Bầu trời ban mai, nắng rải nhẹ những hột bắp vàng tí xíu lên đường. Khoảnh khắc đó thật bình yên, nếu tôi thực sự là một đứa trẻ đang chờ ba dẫn đến công viên sáng cuối tuần. Nhưng thực tế là không, tôi đi ngang đó cũng chỉ để tìm kiếm một chút bình yên, giờ đó chẳng ai đi chơi công viên… Tôi ước có thể được cho phép nghỉ một tiết học, được hiên ngang bước vào con tàu lượn thuở bé từng ngồi và hát ca. Để tôi ngồi hí hửng trên con cầu tuột trong nhà banh, đôi những trái banh vào một bạn chơi nào đó, hồn nhiên sống tiếp cuộc đời của một đứa trẻ. Lúc đó, những gian hàng tô tượng sẽ bắt đầu được chưng ra, tôi tiếp tục lựa một con vật thật đáng yêu để thêm nó vào bộ sưu tập của mình. Thuở ấy tôi và ba vẫn vậy, ba vẫn luôn ngồi cạnh góp ý màu sắc để tôi tô điểm cho nó. Chúng tôi có những con vịt màu tím, con heo màu cam và con gà màu đỏ bởi lẽ ba có một cô con gái thích làm những điều mà mọi người chẳng bao giờ làm, thích tạo ra những màu sắc mà thực tế nó lại không như vậy. Phía xa xa nhưng cũng rất gần trong công viên là những trò chơi mạo hiểm. Chẳng bao giờ tôi dám đến đó bằng thân hình tí xíu cấp một và sự dũng cảm búp bê của mình. Ba không rủ tôi được, bằng tất cả sự che chở của ba, tôi vẫn khăng khăng một mực từ chối vì độ cao đó kinh khủng đến phát sợ. Rồi cũng một lời hứa là lớn thêm một chút nữa ba sẽ đưa đến đó, rồi tự đi, ba ở dưới chụp cho vài pô ảnh trưởng thành… Tôi lúc này vừa đi xe qua công viên và trường tôi cách đó hai phút. Chợt mơ tưởng ấy cũng ngừng lại. Khi lớn rồi, tôi đã đến đó, và chơi trò chơi mạo hiểm cùng với bạn bè. Ba vẫn đứng dưới đó, hứa hẹn những pô ảnh thật thú vị, kèm theo tiếng cười vốn đã là gió mây của đất trời. Thuở ngồi trên cái đu quay đu lên cao, tôi đã mỉm cười với một người đàn ông, chắc là ba của người khác ở phía dưới đó… chắc họ không biết tôi đang ngộ nhận họ thay cho một người.

Buổi chiều tôi ghé qua. Trời mưa tầm tã, nó vẫn luôn là một cơn mưa bất ngờ cho lũ trẻ nơi đây. Những hạt mưa dần nặng hơn, người qua lại cũng càng thêm vội vã, học sinh tan trường, con đường nhỏ nay lại càng hanh hao hơn trái tim của một đứa trẻ thèm được trẻ hơn. Trên khúc đường vội vã dần đều đó, có hai ba con đang đi dưới mưa, ba lấy áo che cho con gái, cả thế giới ngoài kia như nghệ thuật mà ba tạo ra, bình yên mà ướt sũng. Tôi đang nói về ba con nhà người ta, chỉ một phút mưa ngâu đã khiến cả nhịp sống của tôi ngừng đập. Tình yêu thương của ba dành cho con gái, giữa cả dòng người vẫn có thể sáng lên và đẹp một cách đáng ngưỡng mộ. Người ta đẩy nhau trên dòng đường, khuôn mặt nhăn nhó bởi những hối thúc gì đó ở đằng xa. Chuyện hẹn hò, chuyện cơm nước, chuyện học hành tất bật hay những ca làm nhễ nhại mồ hôi… chỉ có ba là đang ôm con nhẹ dịu, cơm nước ở nhà mẹ đã lo rồi. Mưa lúc ấy cũng khiến tôi thấy ngọt ngào, tôi từng được che mình dưới tấm áo khoác to dày như thế. Cũng trên con đường này, bao nhiêu cơn mưa, bao nhiêu lời hứa. Bởi lẽ cuộc đời như đã bắt đầu và kết thúc ở đây, câu chuyện về những tháng ngày đến công viên cùng ba của một đứa trẻ…

Có lẽ lặng yên và thanh thản nhất vẫn là lúc bầu trời đã tối đen còn ngọn đèn đường thì huơ huơ ánh sáng như khao khát được làm một ngôi nhà dân và nhẹ nhàng tắt đèn đi ngủ. Tôi có nhiều lúc đi hoang vào những giờ người ta đang đánh răng và bắt đầu lên giường làm một chuyến thiếp đi. Khuya không hề có một giờ giấc nào nhất định, khoảnh khắc nghe cả thành phố thở mà lòng thì đánh những hồi bình yên giòn giã chỉ đủ mỗi mình nghe thấy, lòng đầy ắp suy tư và chuyện đời chuyện người, ấy là khi đã khuya. Đêm khuya ấy, công viên không một đứa trẻ nào, thi thoảng lai vãng vài bóng hình của những con người bán hàng rong bước đi lững thững. Tôi chậm lại trên một con đường nhỏ này của Huế, có bác đạp xe xích lô đạp chậm rãi qua cơn mê của những người dân đã ngủ, nghêu ngao vài ca khúc nhạc Trịnh, một hồi lại lẫn nhau như một bản mix nhiều ca khúc. Một chiếc lá khi ấy cũng là một nốt nhạc bị kẻ chơi đàn nhấn nhá cho kéo dài. Cả công viên tắt đèn, con đường thu lại bởi ngọn đèn đường sáng một cách sầu đời. Tôi cố vói mặt vào phía bóng tối trong khu vui chơi ấy. Nơi những con cá, khoang tàu, chiếc máy bay đã mệt mỏi sau một ngày dài của chúng. Để cả cuộc đời là những thú vui, niềm hạnh phúc của lũ trẻ, màu sắc vốn có của chúng đã pha chút bạc bẽo của đời. Như một gã nghệ sĩ già vừa bước qua đó mà ho khan vài tiếng, cả ngày qua niềm vui đã chóng qua theo. Có những phút tĩnh lặng trong đêm tối ấy, tự dưng thấy mọi thứ đã già… Tôi đi khuya như vậy cũng chẳng phải lần đầu. Thuở đó cũng từng được ngồi trên vai ba mà đung đưa như chiếc lá, mặc cho sự vắng lặng mà hát ca, mặc cho lối đó sẽ xa hơn để có thể về nhà…

Có lẽ điều khiến hồn người chợt khựng lại trong dòng người, ấy chỉ có thể là một mảng kí ức chẳng mảy may rơi vào chúng ta. Kí ức là điều làm sống lại mọi thứ theo thời gian, cũng như từng giây phút trong cuộc đời nuôi dưỡng nên từng khoảnh khắc quý giá.

Hãy dũng cảm đến con đường đó khi ban khuya, khi mặt trời đã quá mệt để chiếu sáng cho vạn vật trên đời, khi tâm can mệt nhoài trước những show diễn cảm xúc trước mọi người… khi mà sự chân thành của bản thân cũng không thể nào mang trở lại những kí ức. Đến đó! Để có thể lắng nghe chiếc lá hát, lắng nghe tuổi thơ êm ái nằm đó hiên ngang giữa những mùa ve kêu, nghe gã nghệ sĩ già ho khan, tiếng gánh hàng rong nhỏ dần đến cuối con đường… Con đường ấy ngắn lắm, nhưng lại là bao la.

N.T.K.T  
(TCSH340/06-2017)





 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  •         Truyện ngắn

    TRẦN BẢO ĐỊNH


  • Phạm Đình Ân - Trần Quang Mới

  • NGUYỄN ĐÀO MAI KHÁNH  

    Olephia
    Cha không thể trở về với con được nữa
    Con không thể chạm vào cha được nữa
    ... 

  • LÊ THANH VÂN 

    Chi một người chết đi, ông ấy nắm trong tay những gì đã cho đi khi còn sống”. Tôi vẫn còn nhớ mãi tấm lòng nhân hậu của một cô bé nghèo.


  • Nguyễn Thị Thùy Linh - Nguyễn Thu Vy


  • Nguyễn Ngọc Phú - Hà Ngọc Hoàng - Lê Đình Tiến

  • HỒ DUY  

    Con Ky thấy lão Mọi tiến vào nhà. Rõ rồi. Đây là cơ hội hiếm hoi, khi bố Út cưng ở đâu chưa về. Ky ghét lão Mọi đến tận... răng. Lão hay trộm vặt từ trong nhà cho tới ngoài vườn. Không ai thấy, chỉ mình Ky phát hiện. Nhưng mỗi lần Ky vồ thì lão Mọi hét lên; và bố Út cưng xách gậy lao ra. Đơn giản, Ky ăn đòn.


  • Bình Lộc - Nguyên Hào

  • Nguyễn Văn Song - Phan Hoài Thương

  • THANH NHƯ

    1.
    Bé Ty ré lên tầm nửa đêm. Bố chồm dậy và mẹ cũng thế.


  • Nguyễn Văn Thanh - Nguyễn Minh Khiêm

  • CÂY BÚT TUỔI HỒNG   

    Cuộc sống hôm nay, người ta đi tìm những giá trị thực dụng, thì chúng tôi lại đi tìm những mầm non văn chương, hòng kiếm ra những chiếc lá, nhành cây, nụ hoa tâm hồn bé bỏng giữa cuộc đời. Với mong muốn sẽ gầy dựng được một vườn hoa mát lành giữ lại cho cuộc sống một khoảng xanh râm mát. Để lỡ khi ai đó có những vấp váp trong đời mình, sẽ ghé lại ngồi nghỉ ngơi.

  • Đàn voi biết ơn được viết dựa theo một câu chuyện có thật. Khi nhà bảo vệ thú rừng nổi tiếng Lawrence Antony (1950 - 2012), tác giả của cuốn sách bestseller The Elephant Whisperer, từ trần ngày 7 tháng 3 năm 2012, 2 ngày sau, gia đình ông ngạc nhiên chứng kiến cảnh nhiều voi được dẫn đầu bởi hai voi mẹ, nối đuôi nhau đi hàng dặm đến viếng tang trước nhà ông. Chúng lưu lại trước nhà như để tang, hai ngày không ăn uống rồi im lặng ra đi. Cả thế giới kinh ngạc trước trực giác tâm linh cũng như bản tính trung thành của loài voi.


  • Nguyễn Văn Thanh - Nguyễn Ngọc Phú

  • Thấu hiểu nhu cầu chăm sóc và giáo dục con cái, bộ truyện thiếu nhi cao cấp Ehon của Nhật Bản – Chuyện nhà Okashiki dành cho trẻ 3 - 7 tuổi sẽ là một món quà đặc biệt dành cho cha mẹ và các bé nhân dịp mùa hè này.

  • Bằng giọng văn sống động đặc trưng, cách kể chuyện hóm hỉnh, duyên dáng, lối xây dựng tình huống bất ngờ, chi tiết dồi dào và chân thực, qua bộ sách đầu tiên dành cho thiếu nhi, nhà văn Dương Thụy đã dẫn dắt bạn đọc nhỏ tuổi vào những hành trình vô cùng hấp dẫn, đầy ắp tiếng cười.

  • NGUYỄN TRƯƠNG KHÁNH THI

    Ta lang thang ra bờ biển lạnh vắng bóng người, nhận ra kì thực những con ốc biển khơi chỉ là loài thủy sinh nào đó vay mượn chiếc vỏ để sống rồi lại rời đi tìm chiếc vỏ khác mà không gì.

  • THANH DUY  

    Ngày xửa ngày xưa. Khi con người chưa xuất hiện, lịch sử của trái đất có một giai đoạn hạn hán kéo dài. Đất đai nứt toác. Muôn loài vạn vật sống ngắc ngoải đếm từng ngày trôi.


  • Đông Hương – Nguyễn Văn Thanh

  • HUỲNH Ý NHI   

    Chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi, khi tôi còn là cô bé 12 tuổi. Hồi đó tôi ở cùng bố mẹ và bà ở Huế. Cuộc sống cứ trôi êm ả và thanh bình.