LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
Nhiều năm sau này Vũ nhớ về Giao khi hai người ngồi bên nhau trên ban công lồng lộng gió trăng. Ban công nhìn ra sân với hàng cau già nhuốm tóc trăng sáng bạc, là những hình ảnh cuối cùng của một miền quê sắp bị đô thị hóa.
Minh họa: Nhím
Xa xa, dòng sông nhỏ lấp lánh, chảy chầm chậm qua đồng nội thoang thoảng hương buồn. Mùi hương ấy của Giao ban đầu chỉ là một làn sương mỏng mảnh, vương víu trên người. Vũ đến từ sau lưng, dang vòng tay rộng ôm lấy cả không gian buồn bã, êm đềm. Vũ chết lặng trong làn hương ấy. “Anh đã chạm vào giấc mơ của em”, Giao dịu dàng nói. Nàng mấp máy môi theo giai điệu bài Love paradise ngọt ngào dưới ánh trăng. Tiếng ca của nàng vút cao lên tận trời sâu, nơi trăng sao đương trôi trong nỗi mơ hồ. Vũ im lặng nghe tiếng hát, ánh trăng buông dịu trong đêm. Tấm thân ấy mềm trong vòng tay Vũ. Mùi buồn xích gần lại. Giao có đôi mắt to, màu huyền cánh gián, thu vén cả vòm trời trong một lần chớp mi.
Sau này Vũ mới biết, họ đã có cùng giấc mơ trong đêm trăng ấy. Vũ và Giao rơi xuống một bến cảng lạ lẫm. Hàng nghìn người di chuyển xuống tàu. Quanh đấy, lính tráng bồng súng cảnh giới. Giao đứng ngắm cánh hải âu chao liệng trên sóng biển, lẻ loi bay vút ra phía đại dương. Khoảng xa xăm phía trước chỉ độc một màu xanh biền biệt, kéo dài vô tận, giấu sau nó cả một miền Nam ẩn chứa nhiều điều mới lạ. Từng đoàn người gấp gáp lên con tàu chở người di trú mà người dân gọi là tàu“há mồm” giữa những lính hải quân Mỹ, Pháp nghiêm nghị bồng súng thực hiện nghĩa vụ quốc tế sau Genève. Giao còn lưỡng lự đứng bên cầu cảng, mắt nhìn theo cánh chim hải âu. Từng cơn gió chiều se se lạnh, mang mùi mặn nồng của biển cả phả vào người nàng. Giao vẫn đợi Vũ. Anh cũng quên hôm nay là ngày lập thu, lá đã rơi nhuốm vàng hè cũ. Vũ chắc không theo Giao vào Nam. Anh đã thất hứa với người yêu. Người lên tàu ngày mỗi đông, cha mẹ gồng gánh hành lí lên tàu cứ mãi giục Giao. Giao lờ đi tiếng gọi, chuyển hướng nhìn lên bầu trời đầy mây. Nhưng màu đen u ám chỉ đem lại cho nàng cảm giác ghê rợn. Mẹ chạy lại kéo áo lôi Giao lên tàu. Vừa kịp lúc Vũ tới. Ánh mắt Vũ nhìn Giao tiễn biệt. Anh chen chúc giữa đám người, đưa tay ra, chỉ kịp chạm nhẹ làn hơi ấm. Vũ nhớ về hơi ấm tỏa ra từ người yêu, trong cơn gió chiều nhẹ quẩy từng chiếc lá vàng vung văng trên mặt đất, vun thành một đống nhỏ nơi đôi tình nhân lặng yên bên nhau. Anh ở lại, cả nhà anh phải ở lại. Đất nước rồi sẽ hiệp thương, sẽ thống nhất. Vũ sẽ vào thăm Giao, chúng mình còn có cơ hội để làm đám cưới cơ mà. Xem như đây là chuyến nghỉ dưỡng thôi. Genève rồi, hòa bình rồi Giao à. Con tàu há mồm khép lại, nuốt Giao và những kỷ niệm trôi ra đại dương. Vũ đứng lặng trên bờ và mơ về ngày cưới mãi mãi nằm trong giấc mộng.
Vũ rùng mình. Anh buông Giao ra, buồn bã. Hai người cùng hướng ánh nhìn ra ban công, một vì sao băng qua bầu trời rồi tan biến. Đêm đó, lần đầu tiên trước giấc ngủ anh biết đến đêm xanh, rằng bầu trời còn có những vì tinh tú diệu kì và một vầng trăng chất chứa cả những nỗi niềm làm ướt màu đêm.
Giấc ngủ vùi đến sáng, sang trưa Vũ mới dậy. Lò mò đi ăn cơm bụi, đọc sách đến khi chiều buông Vũ đi ra công viên, đứng lặng bên sông Hương. Vũ lao xuống làn nước xanh. Bơi thật xa, lấy dịu mát của nước để xóa cơn bi phẫn trên rong tóc tuổi buồn. Vũ đăm đắm nhìn trời, nhìn hàng cây xanh chạy một hàng dài dọc bờ sông. Màu xanh ấy thỉnh thoảng bị đứt khúc, lộ ra con đường nhựa đen bóng với vạch kẻ trắng lạc lỏng, vô hồn. Lâu lâu, bóng một người kẽo kẹt đạp xe đi về. Mặt úp trong lòng nước mát. Màu đen trộn trong ý nghĩ. Màu nước gợi nhớ về điều gì đó phiêu bồng, mùi mẫn xen lẫn bất cần và điên loạn. Vũ chợt nhớ Giao điên đảo, nhớ đôi môi hải đường chộn rộn lòng son.
Phải đến một tuần sau họ mới lại được gặp nhau. Vũ gầy xọm. Giao dường như bước ra từ một thế giới khác, lộng lẫy khác thường. Vũ chở người yêu đi khắp Huế. Tà dương nhuộm một màu vàng sậm trên mặt sông thăm thẳm. Bên bến Nghinh Lương Đình, dưới bóng cây nguyệt quế, Vũ bất ngờ ôm chầm lấy Giao. Anh nhớ em. Anh muốn nhảy vào giấc mơ của em. Giao cười. Anh nhảy đi nào. Vũ lại tìm thấy vị buồn trên môi người yêu dịu ngọt. Họ rơi về thuở xa xưa.
Giao bảo Vũ thổi sáo cho nàng nghe. Giao đứng bên bờ mặc gió sông lồng lộng thổi xòa tóc mun và nàng cất cao Tương tư khúc. Quạnh quẽ màn loan, tay ôm đàn tình tang tích tịch, cung réo rắc đau lòng riêng càng thêm chạnh, ngồi trông bạn, nào đâu bạn, mờ mịt trời mây én nhạn lìa đôi. Tình đau thương tình ôi! Tiếng ca của nàng, tiếng ca dòng sông xanh. Vũ thổi và Giao hát ngọt ngào một bến sông. Ơ, ba sinh kìa nợ chi tôi, đầy vơi lệ, vì ai tệ, đã nặng cùng nhau lời thệ hải còn ghi. Cao xanh kìa trớ trêu chi, ngán cho tình si, hiệp ly nào có ra gì! Chớp mắt hòa mình trong dòng sông mát. Nàng vẫy nước. Vũ ngại ngùng, ngắm người yêu bơi. Làn da nàng lấp loáng trong ánh nắng chiều. Vũ đỏ mặt. Giao cười nhoe trong làn nước. Ánh nắng càng ngày càng chói chang chiếu lên người Vũ. Bóng Giao căng tràn trong nước. Mắt Vũ thành một vực đen u tối. Vũ hét như xua đuổi cơn mơ. Mở mắt ra, mặt trời đã xuống núi tự bao giờ, bao quanh một màu đen đặc dòng Hương.
*
Giao rất thích ngồi trên những hòn đá khổng lồ trên núi. Bữa Vũ dắt nàng qua sườn Đông ngắm mặt trời. Anh ngồi bên người yêu trên tảng đá hình quả trứng nhìn một biển mây trắng đang ửng hồng. Ở đó, thấy Huế bé như bàn cờ, sông Hương như một chiếc khăn xanh ai đánh rơi trên đồng bằng mênh mông, ngút ngát. Mặt trời như một viên ngọc từ từ nhô lên, tỏa ánh sáng hân hoan. Từng ánh rẽ quạt làm vơi cái lạnh se se. Giao đột ngột đứng lên, hai tay dang ra như cánh én. Gió thổi, tóc xõa, váy trắng tung bay giữa bình nguyên mây. Mùi hương buồn bả phảng phất trong làn gió. Tia nắng nhỏ chiếu qua môi. Họ quyện vào nhau. Bây giờ, Vũ ngửi thấy hương của mây, của nắng và nỗi buồn thăm thẳm.
Vũ thấy mình chở Giao quay trở về ngôi làng của anh vào cuối tuần. Làng Vũ có nghề đan bội, một nghề từng nuôi sống dân làng giờ gần như thất truyền. Ông nội Vũ là một nghệ nhân đan bội. Khi họ đến ông ngồi chẻ tre từng nan tre thoăn thoắt bên bóng chuối trước nhà. Ông bảo, từ cây tre, người ta chẻ ra thành hàng ngàn chiếc nan nhỏ, tùy theo mục đích sử dụng của bội để đan ra những kích cỡ khác nhau. Ở làng chỉ đan bội, giỏ hoa ngày tết. Ngày xưa, cứ mỗi sớm từng đoàn gồng gánh đưa bội đi bỏ cho các mối lái. Ông cụ nhớ về thời bé dại gánh bội đi giữa cơn mưa mùa đông lạnh giá, chân trần dẫm lên bùn ướt, mưa tái tê tạt ướt mặt mày nhưng phải ráng sức gồng gánh cho kịp chợ. Vũ nhìn những rọ con nằm xấp xó một góc vườn. Mùi của tre tươi ngàn ngạt cánh mũi. Ông ơi, đây là bạn gái của cháu. Vũ nhìn Giao mỉm cười. Ông nội nhìn đôi trẻ, lòng hồi tưởng những ký ức u hoài Gió thổi từng cơn mát rượi. Mấy bông hoa ngũ sắc rực rỡ trong nắng chiều, quanh đó những con bướm trắng lượn vòng. Trên sông, mây như thuyền con dạt về một phía chật kín cánh đồng xanh bên kia. Sông và xanh, Giao ơi, em hãy hát đi để ta bước ra ngoài giấc mộng. Vũ lắng nghe Dòng sông xanh hát, tiếng hát ngút ngàn từ phía trời xa, kéo theo cả vọng âm thao thiết. Lời ca ngân vang tiếng nước non, dẫn nguồn cho cả dòng sông xanh chảy bất tận vào lòng người. Cô có thể bay bổng ở những nốt cao và đáp xuống dễ dàng ở những nốt thấp trong âm vực một bài hát. Giọng họa mi ấy làm Vũ quên đi hiện hữu đầy khổ đau của thời gian, những vách ngăn đêm ngày như không còn tồn tại.
Có tiếng máy bay rè rè. Có tiếng người gọi nhau ý ơi. “Mình về thôi anh!”.
Hai người bước chầm chậm trên con đường thành Huế. Mùa thu đã về trên những cây ngô đồng hiếm hoi ở chốn kinh thành. Hoa liễu đã rộ nở, buông cành tơ xuống mặt sông lăn tăn chao sóng. Đàn chim di trú bay chấp chới trên bầu trời đầy những đám mây xốp. Tia nắng mong manh cố lách qua những đám mây rồi thả mình xuống dòng sông lơ thơ đốm bèo trôi. Vũ nắm tay Giao, nhẹ nhàng tựa làn khói mơ áp vào bàn tay thiếu nữ mềm mại. Nụ hôn ấm nồng quyện chặt, trong như tiếng sáo đang vi vút trên trời chiều.
Họ rơi vào một giấc mơ dữ dội. Một trận đánh ác liệt diễn ra ở một miền quê trong chiến tranh Việt Nam. Làng mạc tiêu điều, những căn nhà không người trơ vách đương rực cháy. Đó đây một vài xác trực thăng cháy sụm, những chiến xa đứt xích nằm chỏng chơ như quái vật không đầu, vài chiếc khác chúi mũi xuống những hố bom. Những chiếc dù tải hàng còn vương vãi theo hai bên đường. Một trường tiểu học bị tróc nóc. Một bé gái khoảng 16 tuổi mù hai mắt, gầy yếu xanh xao, cõng người con trai khoảng 17 tuổi trên lưng, bị cụt một chân. Người cụt chân ngồi trên lưng người mù mắt để chỉ đường chạy khỏi vùng pháo kích. Vũ ngồi trên lưng Giao lòng thấp thỏm không yên. Trái phá rơi xuống ầm ầm phía sau làng. Chiến tranh đã cướp mất sự lành lặn của hai cơ thể, hai tâm hồn thơ dại. Chạy theo họ là chị hàng xóm bế con vừa mới sinh chưa tới một năm. Một trái pháo rơi rất gần, mảnh pháo phá đổ gốc cây, găm mảnh vào khuôn ngực và chị ngã ra bất động. Đứa nhỏ không chết, cũng không bị thương, nó bò trên bụng mẹ khóc thét lên trong sự hãi hùng. Khóc mệt, nó lại gục đầu vào ngực mẹ để bú. Vũ bảo Giao dừng lại. Anh lò cò bế em bé ra khỏi mẹ. Pháo vẫn nổ dữ dội. Ngôi làng tàn lụi nhanh chóng trong khói lửa. Một lúc sau đứa bé cũng chết luôn trên tay Vũ, miệng bé giễu ra cả những quành máu mẹ. Giao nói như điên loạn: “Em sợ quá anh ơi! Mình sẽ chết phải không?!”. Vũ im lặng và họ tiếp tục chạy.
Vũ nghiện những giấc mơ. Vì cuộc đời u buồn, những giấc mơ cũng trở nên tẻ nhạt. Giao mang đến cả một thế giới, lẫn mơ và thật. Chiều nay, Vũ nằm chờ Giao đến, rồi cả hai lang thang về phía Tây thành phố. Vũ nằm mãi, cho đến khi có ai đó gõ cửa trong xa vắng. Lỗ tai anh nhói lên những âm thanh lạ. Mắt Vũ choáng váng. Anh lọ mọ đi ra cửa lớn. Gió lồng lộng thổi. Ai đó bật lên bản nhạc của Lê Tín Hương. Phong sương dạn dầy, tuổi xuân đọa đầy. Cứ như thể Vũ bước đi trên con đường nhập nhòa đen trắng. Anh đã mặc nhiều tấm áo đời, áo rách tả tơi, hồn xiêu táng. Tiếng gỗ va vào nhau ngày mỗi mạnh, khó chịu, bức bối.
Tối hôm đó, Vũ chạy về nhà Giao, lên ban công nơi hai người đã hôn nhau lần đầu.
Hôn anh. Hãy hôn anh đi!
Không, mình chia tay đi. Giao buồn bã nói. Những cơn mơ làm em hao kiệt, còn anh trở thành một gã lảng đãng đến mệt mỏi.
Vũ nhìn thấy đôi môi nhiệt đới đắm say phả những hạt mặt rời hồng thắm trên ký ức xanh. Anh bất ngờ chạy lại, đưa bàn tay có tờ giấy gió lên miệng người yêu, ấn lên đôi môi nhiệt đới để lưu lại khuôn hình của một ký ức.
Đêm trừ tịch, Vũ cầm tờ giấy gió vĩnh cửu in hình môi nhiệt đới đi vào miền hiu quạnh. Đàn bà hư ảo, Vũ thốt lên. Và đàn ông cũng hư ảo. Những mảnh ghép đã lướt qua nhau, trong định phận tưởng chừng chắc chắn. Vô vàn cánh cửa được mở ra, Vũ lạc lối trong những cánh cửa sâu hun hút, bất tận. Những giấc mơ được bọc tơ, treo trên khoảng không gian mờ mờ sau tấm cửa. Vũ chọn hái những giấc mơ ngọt ngào, rồi đeo lên người, lang thang vô định. Những cái kết có hậu trong những câu chuyện luôn đẩy người ta về phía trước để tìm kiếm hy vọng. Vũ chọn những cái kết đẹp trong giấc mơ của mình. Giá như có ai gọi Vũ lúc này, giá như hơi ấm của Giao thoang thoảng đâu đây và giá như những giấc mơ là sự thật không chối cãi. Vũ xé những giấc mơ ngọt ngào. Kia cánh rừng đầy hương mật, dòng suối xanh và những thiên sứ đang vẫy vùng. Kia cánh đồng lúa chín với những hạt vàng lóng lánh nắng mai. Giao đã đứng đợi Vũ từ lâu lắm, đôi môi hồng như đốm lửa, đôi môi sẽ kể cho người yêu nghe những chuyện êm đềm của cuộc đời sóng gió.
L.V.T.G
(TCSH355/09-2018)
HOÀNG THU HÀ
Không biết ai đã đặt tên cho cái hồ này như thế. Hồ nằm cách xa thành phố khoảng chín mươi cây số, dưới thung lũng của đồi núi mọc đầy cây dương liễu. Bấy giờ đang là mùa hè phương nam, gió thoáng đãng và ẩm ướt thổi từ đại dương vào khiến sự hoang vu của hồ càng xao động hơn.
HOÀNG LONG
LTS: Tác giả Hoàng Trọng Định (Hoàng Nguyệt Xứ, sinh 1959) là một nhà văn xứ Huế ít người biết đến đã vĩnh viễn ra đi từ hai năm trước, sau khi chọn cho mình một lối sống cô độc và chết trong im lặng, với một cái tên ẩn dật trong giới cầm bút. Truyện ngắn của Hoàng Trọng Định có cách tổ chức hình tượng nghệ thuật độc đáo và khác biệt. Tác phẩm của anh là kiểu dạng của một truyện ngắn ý niệm được chuyên chở bằng lớp ngôn ngữ đẫm chất triết học.
THÁI BÁ TÂN
Các bạn thử hình dung một chuyện thế này: Có đôi trai gái yêu nhau, rất yêu nhau. Cưới xong được ít hôm thì chàng trai lên đường ra trận, để lại người vợ trẻ ở nhà một mình vừa làm lụng vất vả, vừa mỏi mòn chờ đợi.
HỒNG NHU
Mỗi lần không vừa ý tới điều gì đó, với ai đó trong nhà hay nói rộng ra là trong thiên hạ, cha tôi thường buột ra một câu nói mà nếu không phải là người làng thì không thể nào hiểu được: "Cứ như là thằng Đô"!
LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
Khi chàng ngồi dậy giữa bãi chiến trường ngổn ngang xác người, chàng không còn nhìn thấy gì cả ngoài một vùng đêm tối tăm nhờ nhợ. Cái thứ đen đặc rộng lớn đó đã nuốt vào trong lòng nó những tiếng giục la, tiếng hét thất thanh, rên xiết giã từ sự sống, và cả nỗi đau khốn cùng của những kẻ bị thương, vô vàn sự tiếc nuối trong cuộc tử sinh vô nghĩa.
Trên mặt đất, trong bầu trời - Trái tim xôn xao
LÊ ANH HOÀI
Cùng với tiếng loảng xoảng của cái gáo tôn trên nền xi măng khu vệ sinh, tiếng lệt xệt dép nhựa là tiếng khan khan của cô Đ “Mày dậy chưa? Gớm, con gái con lứa gì mà ngủ ngáy ghê thế. Hôm qua mày lại mơ cái gì mà tao thấy mày cứ nghiến răng kèn kẹt. Khiếp quá, đêm nằm cứ nghiến răng thế sau này chồng nào chịu nổi?”
MAI NINH
Ông ta bị giục lên xe lúc 2 giờ chiều, không kịp nói. Người đàn bà leo sau chắn ngang cửa, che mất cô gái đứng dưới đường. Giọng cô lẫn giữa tiếng người gọi nhau và trong gió lùa dưới mấy tấm tôn đập mải miết:
- Ông nhớ nằm nghỉ và thưởng thức trà nhà vua đấy.
NGUYÊN QUÂN
Lão Đạo vẫn ngồi chò hỏ, kiểu ngồi đặc trưng đôi chân trần dính kết bùn đất trên giường ruộng của nền văn minh lúa nước. Hai khuỷu tay lòi cục, trơ xương, chống tựa lên hai đầu gối cũng lòi cục trơ xương. Bốn khớp linh động tỳ lên nhau, trở thành bất động.
ĐỖ NGỌC THẠCH
Hứa Tam Giang là dòng dõi Trạng Ngọt Hứa Tam Tỉnh ở làng Vọng Nguyệt (làng Ngọt) xã Tam Giang, huyện Yên Phong tỉnh Bắc Giang.
NGUYỄN THỊ MINH DẬU
Thực ra mà nói, cái bức tường ngăn ấy nó chẳng có tội tình gì! Nhưng dưới con mắt của tôi thì nó lại là nguồn gốc của nỗi bất hạnh.
ĐOÀN LÊ
Cơn mưa, sầm sập đổ hồi suốt buổi chiều đó, nàng ngồi cạnh cửa sổ ngắm mưa qua làn kính. Tôi ngồi chếch phía sau ngắm nàng.
ĐẶNG NGUYÊN SƠN
Cây Đời. Cây là họ. Đời là tên. Cũng như bao loại Cây khác của dòng dõi nhà Cây trong cánh rừng nhiệt đới.
NGUYỄN ĐỨC TÙNG
Cô ngồi trước ba máy đánh chữ, cái trước mặt màu kem đã sờn, hai cái xanh ngọc hai bên còn mới. Bàn làm việc hướng vào vách, bên phải là cửa sổ nhìn ra con đường tráng xi măng cũ gần bến đò.
VỊ TĨNH
Ngày xưa mái tóc mẹ xanh, bay trong gió làm vướng chân bao gã si tình. Mắt mẹ là một vườn quả chín, và đôi môi đỏ dù mím lại vẫn không giấu được men say chực trào ra làm chao đảo cả những trái tim sắt đá. Mẹ đã từng tự hào vì điều đó biết bao.
LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
Nó bảo, mày và tao chơi trò âm dương cách biệt đi. Tao âm, mày dương.
Anh hỏi, để làm gì?
Thì là trò chơi, thử cho biết. Mày đeo cái mặt nạ này vào.
THÁI NGỌC SAN
Kính tặng anh T.L
và anh em TNXP ở Tây Nguyên
LÊ MINH PHONG
Tôi cam đoan rằng một bé gái cũng có thể làm được những điều như thế. Nghĩa là tôi cũng có thể trèo lên ban-công và đi trên dãy lan can mỏng manh ấy. Điều đó thật đáng sợ.
TRẦN THỊ LINH CHI
Hễ nhắc đến Huế là ngoài bao kỷ niệm cũ xưa, bao hình bóng tưởng như đã phôi pha lại vụt hiện ra rõ mồn một như mới ngày hôm qua.