Mẩu chuyện đêm cuối năm

16:05 23/03/2010
VĂN NGUYỄNLy Ly tung chăn ngồi bật dậy, cặp mắt cô sáng quắc lên trừng trừng nhìn xuống mặt ông chồng già đang ngáy phò phò. Chẳng khác gì thây ma...

Minh họa: Ngô Lan Hương

Cô êm như mơ rời phòng ngủ...

Đêm khuya tĩnh mịch. Một bóng người gợi lên bóng dáng một con mèo rón rén lặng lẽ băng nhanh giữa những bức vách tường nhập, âm u. LyLy đã tới cửa chính nhà, khi cô vừa đặt tay lên nắm đấm cửa thì đột ngột một hồi chuông đồng hồ treo tường từ phía sau lưng vang lên, kêu ré lên. Đã nửa đêm, mới đó mà đã nửa đêm! Cô ngần ngừ, vò tóc bứt đầu. Vấn đề không phải là ai sẽ gặp, có một nơi rất tuyệt và một người rất tuyệt, mà chính cái chỗ từ đây đến đó. Phố đêm theo từ vựng học hiện đại, là tội lỗi tội ác. Nhưng ngôi nhà này giờ đây cũng không khác gì chốn ngục tù đối với người đàn bà trẻ này.

Lúc đó, trong lúc bước về phía cái điện thoại đặt trên cái tủ nhỏ ở phòng khách, cô ta như sực nhớ ra một điều gì đó, đứng khựng lại, cặp mắt sáng lên, nhìn ngược lên, xuyên thẳng lên cái trần nhà nhờ nhớ sắc vàng cam, u hoài, rồi bỗng kêu lên: Ồ!...

Vầng trăng hạ huyền lộng lẫy. Sương giăng giăng nom như một tấm voan kỳ diệu. Cái sân thượng ngày thường trơ bê tông cốt sắt đã thay da đổi thịt, trông như một vuông đất miên man mơ màng, thanh nhã, êm ả vỗ về ánh mắt Thượng đế.

Bất giác, hắn cảm thấy có ai đó xuất hiện, gương mặt mơ mơ màng màng của hắn chợt nhíu nhẹ, đôi mắt khem khép một vẻ thiền định của hắn khẽ mấp máy mấp máy, chỉ có thế, như thể một nhà sư đã dẹp xong cái lòng trần bất chợt trỗi lên tiếp tục đi vào cõi Niết Bàn, hắn tiếp tục theo dõi nỗi suy tư của đời mình.

Lyly run rẫy không thôi. Làn váy mỏng không những không ngăn nổi ngọn gió đêm vô hình cắt vào da thịt mà hình như còn mơn trớn, vuốt ve, rủ mời nó ở lại. Phòng ngủ thì quá ấm, ấm đến nóng, nóng đến ngột ngạt, ngột ngạt đến bức bối, đến phát sốt, phát điên lên, thế nhưng cái sân thượng này thì lại quá ư trống trải, trống rỗng, một cái trống chập chờn một cạm bẫy, một nỗi nguy hiểm chết người. Cô đã muốn quay trở lại, nhưng kỳ lạ làm sao, là đôi chân cô cũng đã không chịu tuân theo ý chủ, nó như đã trở thành một bộ phận gì đó riêng biệt, tách biệt khỏi cơ thể cô, nó cứ đứng ở đó, trong căn lầu nhỏ vẽ lên giữa màn đêm thanh vắng hình ảnh một chuồng bồ câu kiêu hãnh, và cũng từ chỗ đó, sau khung cửa ngập ánh trăng, cặp mắt săn đêm, đôi mắt mèo hoang của cô sáng rừng rực lên nom như một ngọn đuốc chăm chăm nhìn xéo xuống một thân thể trải dài ra trước mặt: Một pho tượng được nhà điêu khắc tài hoa là trời già vốn bị tuổi tác làm cho lẩm cẩm ném xuống cho người đẹp: Tên thanh niên đang nằm dang thẳng chân duỗi thẳng tay, dáng điệu thoải mái, ung dung tiên giới trên chiếc chiếu hoa loáng loáng sương đêm với chỉ cái quần lót đen.

Hắn bỗng mở bừng mắt ra... Há hốc... Một khoảnh khắc làm đứng tim như chơi!... Cứ thế, kẻ trên người dưới kẻ đứng người nằm, bốn con mắt họ nhìn thẳng vào nhau, ngưng đọng. Những ánh mắt nhìn đã hiểu rõ tất cả, biết lấy mọi điều, nhưng dường như chúng chẳng hiểu, chẳng biết gì cả. Chúng cuộn vào hư vô, đã hóa đá. Chàng Ađam bất động không phải vì trái táo thơm ngon kia mà chính bởi cái tình cảm éo le của một tín đồ Phật giáo: Một nhúm vải cho chỗ kín và một nhúm vải cho trái tim. Còn nàng Eva thì đang tìm cái nàng thiếu, nàng ước muốn, thèm muốn, nàng đã quyết liều mình như chẳng có cho một cú cỡi gió cỡi mây, bởi thế nàng mới ra chốn này, bởi thế không vì lẽ gì mà cứ đứng đó lấy mắt ngó, nhưng rõ là nàng vẫn cứ đứng đó, rõ ràng là nàng vẫn chưa nắm được quyền điều binh khiển tướng, nàng chờ đợi một tín hiệu. Ôi, chỉ vài cái chớp mắt mà sao dằng dặc cả kiếp người thế nhỉ? Vậy rồi, dưới ánh trăng mơ cũng như dưới ánh mặt trời rực rỡ, sự tình cờ đã rõ rành rành: Chàng Ađam ngày nay đã tỏ ra rất khôn ngoan chẳng dại gì vì một chút sung sướng mà phải chịu đày xuống trần gian đầy rẫy bom đạn một lần nữa, chàng ta bỗng lăn nhanh như thể một cái củ khoai, rồi chàng ta đứng bật lên, rồi cứ thế chàng ta bước thẳng vào nơi từ đó chàng ta đi ra. “ Xầm!” cánh cửa mở ra sân thượng đóng mạnh lại. Màn đêm rung lên một cái, co giật, rồi tất cả trở lại sự im lặng vốn có.

Bây giờ cánh cửa đó lại mở ra, nhẹ thôi. Sương sa như mưa. Hắn đã mặc quần áo, một bộ còn thoảng mùi hôi, tươm tất lạ. Hắn đứng âm thầm nhìn người đàn bà đang ngồi bệt trên sân, đầu gục giữa hai cánh tay, những lọn tóc loăn xoăn rũ xuống những cuống hoa, rũ xuống che lấy nỗi ê chề, nhục nhã. Hắn lấy thuốc lá ra hút, rít từng hơi dài. Một đốm lửa chơi vơi trong đêm quạnh hiu.

Kẻ lữ hành đơn độc lặng lẽ hướng vào đó trên bước đường tìm về sa mạc chân lý, và vực thẳm là đây, từ người đàn bà sa đọa đó!...

LyLy bỗng cảm nghe một bàn tay âm ấm, nhẹ vuốt vuốt trên bờ vai tê tái, não nùng của cô.

- Tôi quá đáng khinh bỉ phải không?

- Chúng ta giống nhau ở những điểm như thế mà.

Quả là một câu một lưỡi móc! Cô hất mạnh bàn tay đó đi, lấy thế đứng vụt lên, quay ngoắt, đi như chạy vào nơi từ đó cô bước ra.

- Tạm biệt nhé, Ly!
...

- Chúc Ly một năm mới được bình an nhé!

- Vì tôi mà anh đi đó hả?

- Không đâu, hãy nhìn cái túi xách trên giường đó! Chuẩn bị về quê mà. Lâu lắm rồi không về... Không biết tết này ngoài ấy ra sao?

- Chắc buồn lắm, lũ lụt triền miên!

- Quê tôi tơi bời xơ xác, đã nghèo lại thêm cái eo. thiên tai tàn phá cũng chẳng thua kém gì bom nguyên tử! Còn Ly chắc cũng dân Trung chứ? Ly ở đâu?

- Quảng Ngãi! LyLy đáp gọn trong cái quay mặt khỏi cánh cửa dẫn xuống nhà để nhìn về kẻ vẫn còn ở ngoài sân thượng. Những lời nói đã làm cô cảm thấy dễ chịu hơn, có một mối đồng cảm mơ hồ nào đó nhè nhẹ dâng lên trong lòng cô, che đi... Và cũng có một điều gì đó nữa cũng che khuất luôn đi một câu nói thông lệ của cô khi ánh mắt cô chạm vào hắn, cô bỗng thấy ánh mắt cô nhìn vào hắn, ngỡ ngàng, kinh ngạc: Ai đây? Người nào đây?... Hắn đang đứng thẳng lưng, hai tay thọc vào túi quần, dáng điệu vừa thoải mái, tự tin, vừa phảng phất nỗi u buồn, trầm lặng, trông hắn đẹp lạ lùng, một vẻ đẹp dường như không phải dành cho cuộc đời thực.

- Sao nhìn tôi dữ thế? Hắn cất tiếng trong cái nhếch môi.

- Anh khác thật, như một người em chưa bao giờ biết đến! Giọng LyLy vút cao trong nụ cười nở rộng.

- Chỉ cần đến một tiệm cắt tóc, vào một sốp thời trang thì ai cũng có thể trở nên khác mình, đẹp hơn, hoàn hảo hơn, nhưng cũng vẫn chính con người ấy, đúng không?

Hắn vừa nói vừa bước vào, rồi lách qua mặt người đàn bà, ánh mắt lướt qua cái túi xách tay bằng da đen căng phồng đặt ở đuôi cái giường sắt cá nhân, rồi ngồi như gieo người xuống đó làm cái giường kêu lên ken két, keg két.

Cái túi xách tay căng phồng ấy của hắn hình như đã thu vào nó hết thảy những gì có thể dùng được trong căn lầu rộng khoảng 35 m này. Một ngọn điện câm lặng phát ra một thứ ánh sáng trắng toát, cực mạnh. Trong đó, mọi thứ hiện ra đúng với hình thức, dáng vẻ đang có còn hơn dưới ánh sáng mặt trời. Căn lầu dăng dăng mạng nhện, những bức vách sỉn màu, tróc lở, một cái bàn gỗ nhỏ kê vào một ô cửa sổ... Một chiếc váy màu hồng phấn rực rỡ... Còn tên thanh niên thì nhả khói thuốc lá mờ mịt...


LyLy quay người lại, nhìn hắn, môi nhẹ điểm một nụ cười. Hắn có vẻ căng thẳng nhưng cô thì cảm thấy tỉnh như sáo, như vừa ngủ một giấc đẫy đà, nên chẳng có lý do gì để trở lại với phòng ngủ, với ông chồng ở độ tuổi 60 năm cuộc đời, đã ngáy, đang ngáy, sẽ mãi mãi ngáy cho đến khi không còn được ngáy nữa thì thôi. Cô bước về phía hắn, ngồi xuống giường, ở khoảng giữa hắn và cái túi xách hành lý của hắn, với câu nói cho vui nhà vui cửa:

- Anh về quê rồi vô lại nữa chứ?

Hắn khẽ lắc, chống tay ngồi duỗi dài ra, lưng tựa vào vách tường.

- Anh định lập nghiệp ở quê luôn à? Quê anh ở đâu vậy?

- Huế!

- Huế ư?... Trông anh khác người của sông Hương núi Ngự quá!

- Sao mới giống?

- Huế nhỏ nhẹ, kín đáo chứ mô mà dồng dổng ra giữa trời rứa!...

- Em có ở ngoài đó một thời gian, hồi còn là sinh viên. LyLy nói với nụ cười, nhưng bất chợt ánh mắt cô trở nên xa vắng, u ẩn. Cô định nói gì đó nữa, song ngập ngừng, lại thôi. Nhìn sang hắn, cô thấy hắn có vẻ nghĩ ngợi, rồi hắn chậm rãi nói:

- Tôi đã trôi nổi đây đó khá nhiều năm, đến mình cũng không còn nhận ra mình huống chi người khác... Hồi nhỏ tôi thường qua lại cầu Tràng Tiền không biết mai này về có tìm lại được những cảm giác đó không? Hình ảnh của chiếc lược ngà bắt qua dòng Hương Giang thơ mộng đã không còn nữa, phải không Ly?... Hình ảnh của một thanh niên Huế, dịu dàng, trầm lắng, lãng mạn, tài hoa đã là một thứ của hiếm. Tôi có biết vài bà vài cô cứ phàn nàn về anh chồng dân gốc Thần kinh của mình, còn Ly có lẽ đã gặp một anh chàng điển hình núi Ngự, phải không?

- Không có đâu, hồi đó em còn nhỏ dại ngây thơ lắm! LyLy nói với nụ cười, rồi cất tiếng cười giòn tan, réo rắt câu sau nói đùa tiếp theo, rồi một câu nữa và một câu nữa. Cô muốn cười đùa để hắn cười đùa, để xua đi cái lạnh vắng của đêm khuya, cái trần trụi, trơ cứng của căn lầu, thế nhưng hắn chẳng có vẻ gì là hiểu ý cô cả, vẻ mặt, dáng điệu hắn vẫn khinh khỉnh, dàu dàu, trông hết sức nặng nề, u ám, làm cô cụt hứng, phát bực lên.

- Cứ nghĩ rằng học hành là con đường duy nhất để thoát cảnh nghèo hèn, tăm tối, nhưng rốt cuộc chỉ tổ làm mê muội thêm. Hắn bỗng nói, rồi ngồi thẳng lên nhìn sang LyLy, hỏi về chuyện học hành trước đây của cô.

- Từ đó đến nay em vẫn chưa về nhà! LyLy kết thúc mẩu chuyện ngắn gọn về khoảng đời sinh viên dang dở của cô. Cô đã định không nói, đã cố vùi chôn nó, chỉ gợi lên nỗi buồn phiền vô ích, cô không hiểu vì sao lại nói, lại nói với cái tên sẽ trở lại mảnh đất ghi dấu sự thất bại đầu đời của cô, và thất bại này mở ra cho thất bại khác, một chuỗi xoắn ốc, một mũi khoan khoan dần xuống lòng địa ngục: Cô rời đất Huế ngay trong cái ngày tên tuổi bị gạt ra khỏi danh sách những cử nhân tương lai vì đã không vượt qua được kỳ thi gọi là chuyển giai đoạn trong thời điểm có cái gọi là đại học đại cương, đã gục xuống trước một hàng rào, trên chuyến tàu trực chỉ thành phố Sài Gòn này, và đây là một cái bẫy khổng lồ chực chờ bước chân loạng choạng của những người trẻ tuổi thất vọng, chán chường, bế tắc, và có lẽ giờ này cô đã ngủ vùi bên cạnh ông chồng đã quá đát của mình nếu như tên thanh niên người Huế đang nói lời chia sẻ với nỗi buồn riêng của cô đã làm cái điều mà gã nhân tình kinh niên, kẻ đã dụ dỗ cô vào nẻo đường bán phấn buôn hương cách đây mấy năm sẽ làm, từng làm, nghĩa là đè lên người cô ngay mỗi khi cô xuất hiện, tất nhiên chẳng ai cho không hay hưởng không cái gì cả

- Ly hút thuốc không. Hắn dừng lời, rồi hỏi khẽ khi thấy ánh mắt người đàn bà cứ chờn vờn trên điếu thuốc đang tỏa khói của hắn.

LyLy chầm chậm nhả khói. Đêm lạnh, lòng người cũng bất chợt lạnh... cô chỉ nghe rì rầm bên tai một giọng nói, trước mặt cô như hiện ra bóng dáng một cô gái ngồi lặng bên ô cửa, nước mắt ràn rụa nhìn quê nhà xa dần xa dần...

- Anh đi ư? Giọng cô ngỡ ngàng khi sực thấy người ngồi bên cạnh đứng lên.

Hắn khẽ gật, bước ngang qua mặt cô, tay quơ lấy cái túi xách.

- Còn sớm mà anh.

- Đi tới đó là vừa... Trước sau gì cũng phải đi thôi.

- Em biết.

Đôi mắt ngước nhìn lên của người ở lại làm người đi ngập ngừng, băn khoăn, rồi ngồi trở lại.

Họ im lặng một lúc khá lâu, mỗi người mỗi điếu thuốc, những làn khói hòa quyện vào nhau, mù mịt, rồi tan biến vào thinh không. Tiếng thạch sùng tặc lưỡi đâu đó.

- Sự trở về của tôi giống như sự sắp đặt của số phận vậy! Tên thanh niên bỗng cất tiếng. Cứ nghĩ sẽ sống mãi trong cảnh sống vô gia cư chết vô địa táng... Hồi nãy ở ngoài sân thượng chắc tôi trông khó coi lắm, phải không Ly? Tôi nằm trần ra như thế là bởi đang tắm đó! Hắn mỉm cười. Nghĩ cũng điên thật, tôi muốn nhờ sương gió trăng sao tẩy rửa, gột rửa mình, tôi muốn cho thật sạch sẽ, thật thơm tho như những ngày đầu bước chân đi... Không biết rồi ở quê sẽ làm được những gì? Người ta đổ vào đây còn mình thì ngược trở ra... Mai lên tàu, mốt tới quê, hôm kia đã đón giao thừa ở nhà... Cứ như trong mơ vậy! Ly có thích đón giao thừa không? Tôi thích lắm! Nhớ hồi nhỏ... Những giao thừa đã qua thật tồi tệ... Có lẽ giao thừa năm nay tôi chỉ có một mình, tôi thích được ở một mình trong những thời điểm như thế, ngồi nhìn lên bầu trời tĩnh lặng, huyền bí, suy nghĩ, tôi thường nghĩ mình sẽ làm cái gì đó khác hơn những thứ đã làm trong năm cũ, thế nhưng mọi việc rồi vẫn cứ y như thế... Vướng vào một thứ gì đó thì sao mà quá dễ dàng!... Nhưng lần này chắc là phải khác đi, tôi đã dứt khoát từ bỏ thành phố này rồi, tôi muốn làm lại cuộc đời, không biết là cuộc đời thì có thể làm lại được không nữa, đúng ra tôi chỉ thay đổi cách kiếm tiền, kiếm tiền một cách lương thiện để cho tâm hồn thanh thản, sống một cuộc sống bình thường, giản dị và nhẫn nhục, chịu đựng như những người dân quê tôi... Nhưng thật không thể hiểu nổi! Ly có biết khi mới vào đây tôi đã ở trong căn nhà này không? Từ đây đến trường học, rồi từ đây ra hè phố, rồi cũng từ đây trở lại với những năm tháng hồn nhiên! Thật khó hiểu! Định mệnh hình như đã đặt tôi vào một trò chơi?.. Ly có biết không, thời tôi còn ở đây căn nhà này chỉ là một cái vỏ thôi, nhưng là một cái vỏ chứa đầy tiếng cười, nó có cả một gia đình đông đúc, và những người quen thân... Hình như tiền bạc chảy vào càng nhiều càng mạnh thì càng làm xói mòn, xói lở?... Thật đáng xấu hổ! Cách đây mấy ngày tôi đã tình cờ gặp lại người đã từng là bà chủ của căn nhà này, đúng ra là bà đã nhận ra tôi, ở nơi nào khác, hoặc như người ta hay nói một xã hội công bằng văn minh thì bà ấy đã có thể có một gia tài nho nhỏ hay ít ra cũng không đến nổi xơ xác, tàn tạ như hiện tại, sau khi ly dị... Chỉ mới vài năm không gặp mà như đã trăm năm! Nhưng chính bà đã mở mắt ra cho tôi đó... Bà đã tạo điều kiện cho tôi về, bà thương tôi chẳng khác gì con đẻ của bà... Bà đã rời căn nhà này trong sự ép buộc, trong phẫn uất, đau khổ!

Nói tới đó, hắn đột ngột câm bặt, tay búng mạnh điếu thuốc đang hút vào bức tường trước mặt...

- Cuộc đời chó má thật! Hắn bỗng gầm lên, rồi đứng vụt lên. Ly, xuống mở cửa cho tôi! Giọng hắn hằn học, nói xong không nhìn vào người đàn bà, và cũng không đợi cho cô ta tỏ ý gì, đã cùng với cái túi xách bước thẳng về phía cánh cửa dẫn xuống phía dưới nhà.

LyLy cảm thấy tức giận...

- Anh nói cho rõ ràng rồi đi! Tôi có phải gây ra cảnh bất hạnh cho bà ấy đâu!

- Chính cô đấy, những kẻ như cô!

- Anh im đi!

- Có mở cửa không?

- Ai đưa anh đến đây thì đợi người đó mở cửa!

- Được! Tôi tự đi đây. Hắn vừa nói vừa xoay người, cái túi xách đen vẽ lên một đường đen loang loáng, và cũng không nhìn người đàn bà, bước xéo qua mặt cô ta về phía cánh cửa mở ra sân thượng.

Hắn định trèo xuống như đã từng trèo lên, chẳng biết vì cái nỗi gì hắn lại làm cái chuyện của dân nhập nha trong một đêm cuối năm lạnh lẽo, ướt át, cực kỳ tịch mịch, bình yên thế này, nhưng rõ là hắn muốn giỡn mặt tử thần. Bịch! Hắn đã ném cái túi xách xuống ban công tầng lầu...

Người đàn bà vừa ra đến nơi, cô ta hốt hoảng kêu lên “ Anh điên hay sao vậy?” trong cái vội vã sải bước về phía tên thanh niên, và chụp mạnh vào một cánh tay hắn, kéo lại.

- Thả ra! Hắn quát sau cái trụ người lại, rồi bất thần đẩy mạnh một cái làm cô ta văng ra, loạng choạng, trượt té trên sàn bê tông đẫm sương, còn hắn cũng bị mất thế, chới với, và nếu không kịp ghìm cái chân đã ở bên ngoài dãy lan can bao quanh sân thượng có lẽ giờ đang nằm bẹp dưới vỉa hè sáng choang choang ánh đèn cao áp.

Điều đó làm trán hắn toát mồ hôi hột, hắn đưa bàn tay run rẩy không thôi quẹt ngang dòng mồ hôi hòa với nước trời ròng ròng trên mặt, đôi mắt hoảng loạn hướng xuống phía dưới đường nhẹ khép, rồi lẳng lặng rút cái chân định mệnh trở về phía trong sân, và thế rồi bỗng dưng ngồi thụp xuống, đưa hai tay ôm lấy đầu.

LyLy lồm cồm ngồi lên, cô định đứng dậy, song rồi cô vẫn cứ ngồi nguyên đó, hai tay vòng qua đầu gối, mắt đăm đăm nhìn vào gã thanh niên. Cô cảm thấy một nỗi mệt mỏi, ủ ê, rã rời, chán ngán bao trùm...

Thật ra cô tìm đến chốn này không phải là chỉ để thỏa mãn tình dục, mà sâu xa hơn, nguyên nhân xuất phát, cái tạo ra một sức mạnh để mặc kệ việc gì đến thì đến đưa đi đâu thì đi, chính là cô muốn mượn nó, nhờ đến nó, qua tên thanh niên kia hay bất kỳ ai, để quên đi, xóa đi, vùi chôn đi những cảm giác, cảm nhận, những ý nghĩa về cái trống rỗng xác xơ, nỗi đọa đày cay đắng, nỗi buồn đến độ muốn bỏ đó tất cả mà đi vẫn thỉnh thoảng nổi lên, trỗi dậy một cách không thể kiểm soát được từ sâu thẳm của trái tim cô, đưa ma rước quỷ vào tâm hồn cô. Một cái vòng luẩn quẩn, đen tối: Tránh cái tồi tệ này lại đụng phải cái tồi tệ khác còn nguy hại hơn. Tuy nhiên đêm nay cô đã gặp được một con người không như bao nhiêu con người khác cô từng biết đến, hiểu qua.

Hắn bỗng đứng lên, nhìn lướt qua cô, rồi lẳng lặng bước vào nơi hắn hùng hổ lao ra.

Cô nhìn theo hắn, rồi đứng lên. Cô cảm thấy ê ẩm khắp người, cái chân trái đau buốt ở khớp gối. Cô khẽ cúi xuống xoa xoa bóp bóp vào đó, rồi khập khểnh đi vào nơi tên thanh niên vừa vào. Đã khá lâu rồi cô không bị đau như thế này, có cảm giác về điều này, cô cũng đã bị xô té một cách phũ phàng không ít lần nhưng không phải là xuống cái sân thượng sắt thép mà là ở chốn đèn màu phù hoa.

Giờ đây hai người đã đang ở trước cổng ngôi nhà đồ sộ, im lìm. Đã hơn 3 giờ sáng. Xung quanh hãy còn vắng tanh, lạnh giá, trên hàng cổ thụ u trầm trải dọc theo quãng phố, sương rơi thành từng giọt như mưa. Nhưng ở một nơi nào đó, những âm thanh tiếng động, nhịp điệu của một ngày mới, của cuộc sống, sự sống đã rì rào lắng đọng.

- Thôi, anh đi nghe Ly. Người đàn ông trẻ bỗng nhìn thẳng vào mặt người đàn bà trẻ nói dịu dàng, rồi khẽ xốc lại cái túi xách đen mịt trên tay, quay người, chầm chậm bước đi.

Bóng hắn trải dài, trải dài...

Giọng người đàn bà bỗng cất cao:

- Em sẽ nhớ mãi đêm nay! Nhưng anh à, em chưa biết tên anh?

- Tên gì cũng được mà... Một tên người Huế lưu lạc vậy nhé, Ly!

- Anh người Huế lưu lạc gì ơi, nhớ nghe, em không phải là Ly, em tên là LyLy.

Câu nói làm kẻ đang bước đi đứng lại, rồi nhè nhẹ quay người lại, rồi với ánh mắt đăm đăm nhìn vào người đàn bà đứng cách mình vài mét, hắn nói nhẹ nhàng:

- Anh biết chứ, anh biết rất rõ, nhưng em à, khi nào rảnh rỗi em hãy đến một nơi yên tĩnh, thử gọi tên mình lên nghe nhé! Tạm biệt...

LyLy!...LyLy!...LyLy!... Bóng tên thanh niên người Huế lưu lạc đã mất hút sau ngã ba, nhưng người đàn bà vẫn còn sững sờ, bất động, ánh mắt chết cứng theo một đường thẳng băng, xuyên qua mọi thứ án ngữ, che khuất tầm nhìn. Hắn đã đến và hắn đã đi, và hắn vừa gây ra vừa để lại, ôi cái câu nói cuối cùng này... Phải chăng ấy là, anh yêu em, không còn hơn thế nữa... Nhưng hắn là ai? Cô không hề biết gì về hắn cả, hắn được ông chồng cô đưa về đây đã gần 2 tuần lễ, thông báo ngắn gọn: Đây là con trai của một người bạn thân đã qua đời của anh. Chỉ có thế, ông ta không những không nói về hắn mà còn hầu như không chuyện trò gì với hắn, xem hắn như một pho tượng biết di chuyển, như cực chẳng đã lắm, như bị ai bắt buộc phải đưa hắn về nhà, còn hắn cũng vậy, như thể vừa câm vừa điếc, chán đời trầm trọng, chỉ đến bữa ăn mới lừ đừ như ông từ giữ đền xuất hiện trước mặt mọi người, hắn gợi lên một cảm giác khó chịu, xốn xang, một vật đen, một vết vằn vện giữa những đồ nội thất sang trọng trong ngôi nhà 3 tầng tráng lệ này, trước đêm nay, cô mong hắn biến đi đâu thì đi cho rảnh mắt, cô đã nhớ ra hắn như người ta sực nhớ đến một món đồ bị lãng quên trong xó tủ... LyLy...LyLy... cái tên này dành cho ai đây? Cái gì đây? Một đồ vật, một con chó, con mèo hay là một con người? LyLy, tới đây! LyLy biểu đây! LyLy cho mày cái này đây! LyLy ngoan nào...

Những tiếng bước chân gấp gáp đột ngột vang lên, rồi một giọng nói nặng nề, bực dọc, ngái ngủ cất lên giữa khung cảnh băng giá, lặng câm:

- LyLy, sao đứng dậy? Có chuyện gì thế?

Người đàn bà bỗng quay phắt người lại, trừng trừng nhìn xuống khuôn mặt tròn tròn, láng láng, xam xám, hằn lên những vết cắt ngang dọc trông như một cái bánh đúc của người đàn ông đứng tuổi vừa xuất hiện, và bỗng quát lên:

- Tôi không phải là LyLy! Các người đã kêu tôi là LyLy! Tôi là Ly, cha mẹ đặt tôi tên Ly, Nguyễn Thị Ngọc Ly!

- Em... em làm sao thế, LyLy?

- Ông câm đi! LyLy đã chết rồi, đã chết thật rồi! Nghe rõ chưa?... Tôi đến đây không giấy tờ văn tự, không tình cảm không yêu thương, ông cần tôi tôi cần ông, bây giờ tôi không cần ông nữa, tôi không cần bất cứ thứ gì của ông nữa, của các người nữa! Tôi đi đây, tôi về nhà tôi đây... Tôi là Ly... Trời ơi, tôi là Nguyễn Thị Ngọc Ly... Nguyễn... Thị... Ngọc... Ly... Ly...Y...

Giọng người đàn bà trẻ vang dài vang xa, vang vọng nôn nao thổn thức, cứa vào khu phố đang chuyển mình về sáng, nhỏ dần, nhỏ dần, chìm đi trong một tiếng rao gọi khỏe khoắn: Bánh mì nóng đây!...

Huế, 12- 99
V.N
(133/03-2000)



 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • PHAN TUẤN ANHLớp Lý trong một chiều nhốn nháo. Vài đứa con gái ngồi sụt sùi cho nhân vật nữ trong phim trên ti vi chết sớm và nguyền rủa đạo diễn như một tay giết người. Những đứa con trai thì tiếc rẻ cho một vài pha bóng hụt tối qua, để lại hậu quả là mất hẳn một "tháng lương" mà nhẽ ra đã có thể lĩnh sáng nay tại... chủ quán.

  • NGUYỄN VIỆT HOÀLGT: Khi ánh sáng phản chiếu từ mặt trái đồng tiền ùa vào cánh cửa làng mở rộng, “sức nóng” của nó gần như thiêu rụi mọi nền tảng đạo đức một bộ phận không nhỏ đám thượng lưu gồm cả quan viên hương lý. Căn bệnh mà tác giả Nguyễn Việt Hoà mổ xẻ trong truyện ngắn dưới đây, dẫu chưa cao tay để diệt bằng hết những vi-rút-làng, song việc ngăn chặn một đại dịch bắt đầu là có thể...S.H

  • TRẦN HẠ THÁP1/ Người đàn ông đang huơ rìu. Liên tục những bi củi tươi bị xé phanh, toang toác. Gió lạnh một buổi tàn đông, sắp Tết nhưng trên khuôn ngực mồ hôi loang lổ như mưa. Xóm lò heo. Buổi sáng chưa mở mắt đã hỗn độn, mù trời hơi nước. Cái thế giới được khoanh vùng bằng tiếng kêu bi thiết các con vật thảm tử. Mùi phân chuồng phát tán, nghẹt thở. Tiếng người lê la trả giá, mặc cả. Tiếng cười rộ lên đắc ý trộn lẫn tiếng chửi thề tục tằn đe doạ. Đâu đó, mơ hồ giọng trẻ con khóc và tiếng ru hò ngái ngủ xa xôi…

  • NGUYỄN NGỌC LỢITôi diện bộ "téc gan" quân nhu, dắt súng vào người, dặn dò cậu lái xe rồi hoà vào dòng người đi ra sân bay. Được giao nhiệm vụ về nước sắm hàng, gặp một sự kiện quan trọng, tôi không muốn bỏ lỡ dịp được chứng kiến. Thị xã Lộc Ninh năm 1973 đã trở thành thủ đô của chính phủ cách mạng.

  • THÁI BÁ TÂN…Con chim hung dữ màu đen là trọng tâm của bức tranh, được ông giành hết tâm sức miêu tả rất sống động. Trong tranh, nó đang bám chân vào ngực Prômêtê, xoè hai cánh giữ thăng bằng, chiếc mỏ khoặm ngậm một miếng tim vừa moi từ lồng ngực khổng lồ của chàng…

  • NGUYỄN ĐỨC SĨ TIẾNMọi người đến Huế với những lí do khác nhau. Riêng các văn nghệ sĩ thì thường đến để tìm cảm hứng sáng tác. Tuy nhiên ý tưởng của mỗi người thì mỗi khác, chẳng ai giống ai. Họa sĩ Vĩnh Trung và nghệ sĩ Hải Lý là một trong những trường hợp như vậy.

  • XUÂN ĐÀIChuyện thằng Thanh con cô Ngoan ở làng Đông cuối tháng này tổ chức đám cưới với con Thuý con cô Lâm ở làng Nổi, dân xã Vĩnh Sơn ai cũng tỏ tường. Cái đận cô Lâm có chửa, điều tiếng khắp làng, người ta đoán già đoán non về cha của đứa bé. Đoán vụng đoán trộm, thì thầm nhỏ to sau lưng, chứ thấy bóng cô đi ngang qua là họ im bặt. Nó mà nghe được nó tế cho! Nó vén mồm, vén váy, réo tên cúng cơm ba đời nhà mình ra mà chửi.

  • PHẠM THỊ XUÂNChị Xoan trở mình nhè nhẹ, sợ làm đứa cháu giật mình thức giấc. Chị quay mặt  vào tường như cố tránh cái ánh sáng xanh dịu phát ra từ ngọn đèn ngủ. Chị nhắm kín mắt nhưng vẫn không sao ngủ được. Đầu óc chị rối bời bao ý nghĩ. Có một cái gì day dứt, một cái gì tiếc nuối, một cái gì hẫng hụt vừa đi vào cuộc đời chị. Chị bỗng thấy lòng mình trống trải đến vô vị...

  • PHẠM THỊ XUÂNLGT: Ấn tượng của một nữ tác giả mới lần đầu tiên gửi tác phẩm đến cho TCSH thật khá đậm đà. Ấy là Phạm Thị Xuân, một phụ nữ ở độ tuổi đã qua thời thanh xuân, đang công tác tại một đơn vị y tế huyện Quảng Điền.

  • QUÝ THỂCó ai đến nhà chơi, bà cụ Tuần chỉ mép tấm phản gỗ mời ngồi, bà nói:- Giang sơn của "bầy choa" (chúng tôi) chỉ có chừng ni. Không ghế bàn, xa lông, sập gụ tủ chè chi cả, chịu khó ngồi đỡ, ông bà mô áo quần trắng trẻo sạch sẽ sợ dơ, thì ngồi lên đây. Bà cụ xoè cái quạt giấy cũ đã rách, lộ ra mấy cái nan tre lót cho khách ngồi. Nhưng không ai nỡ ngồi lên cái quạt giấy của cụ.

  • NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO...Sáng hôm ấy bà con xóm đạo đi lễ rất đông. Người ta nhìn thấy một vệt sao băng vào lúc trời tảng sáng. Họ cho rằng Chúa thấu hiểu được nỗi đau đang dày xéo trên thân thể Xoan. Nhưng cũng chính vì thế mà bố cô lại quay về làm chính con người liêm khiết hồi xưa. Thiên đường cũng có những con đường riêng để người ta sám hối.

  • XUÂN ĐÀI 1. Mỗi lần từ quê trở về Sài Gòn, sống bên chồng và hai đứa con, tôi không nguôi nhớ đến chị. Năm nay chị đã ngoài bốn mươi, không chồng, không con, lủi thủi ra vào trong ngôi nhà một gian hai chái. Ngôi nhà vừa được xây dựng cách đây gần ba năm bằng số tiền chị tằn tiện, chắt bóp mười mấy năm và tiền vợ chồng tôi phụ giúp chút đỉnh. Vài ba năm, vợ chồng con cái chúng tôi mới về thăm chị một lần. Chị mừng, chị vui, trò chuyện với các cháu suốt ngày. Chị quấn quýt lũ trẻ, lũ trẻ cũng quấn quýt chị.

  • TRẦN THỊ TRƯỜNGNgày trăng tròn lẻ. Tháng Trung Thu năm Đại Bảo thứ 3.Người hai lưỡi bảo là ngày Sao Thổ phạm vào Thái Âm.Người ngắn lưỡi nói Sao Chổi mọc ở phương Tây.Người dài lưỡi bảo có tinh vượn đen ăn mặt trời, ngày Nhật thực, nếu không yểm kỹ sông Nhị đang nảy vàng ròng sẽ ngừng.Động đất.

  • VIỆT HÙNGTrước đây, anh là người lừng danh, một tay "cua - rơ khét tiếng" trên xa lộ. Đã một thời anh chỉ biết chiến thắng. Người ta từng mệnh danh, anh là người sinh ra để đua xe đạp, anh không hề có đối thủ. Anh xem thường sự chiến thắng của mình, cho nó là điều hiển nhiên. Anh coi ánh hào quang của vòng nguyệt quế chỉ có tác dụng tô điểm thêm cho vẻ đẹp của mình mà thôi. Bởi, không có nó, anh vẫn là một thần tượng chẳng gì "khuất phục nổi".

  • NGUYỄN THÁNH NGÃĐêm nay trăng nhão, không biết là đêm trăng gì. Ở xa nhìn về đồi Kà Mạ vẫn một khối đen sì. Nếu có ai nhướn mắt nhìn thật kỹ sẽ thấy cái khối đen sì ấy nhô lên như một cái đầu người đôi mắt lấp láy đom đóm. Thỉnh thoảng gió hất cái đầu tóc rối bù xù bay về phía ruộng. Tiếng chim cú kêu mỗi lúc một thê lương, ớn lạnh từng đốt xương sống...

  • THÁI BÁ TÂNTháng trước, ở phường B. thị trấn Đức Giang, huyện Gia Lâm, nơi tôi về nghỉ hưu mấy năm nay, đã xẩy ra một vụ trọng án có nhiều tình tiết rất kỳ lạ, có thể nói bí ẩn không sao giải thích nổi, đến mức cuối cùng người ta quay sang cho rằng nhất định phải có yếu tố thần linh ma quỷ trong vụ này.

  • PHẠM THỊ ANH NGA                  Truyện ngắn...trái tim có những lý lẽ mà lý trí không thể nào biết được...

  • PHAN VĂN LỢIBuổi giao lưu và trao giải thưởng cho các tác giả đoạt giải trong cuộc thi viết truyện ngắn do Hội Nhà văn tổ chức đã tiến hành được gần nửa giờ. Gã nhấp nhỏm trên chiếc ghế kê phía sau cánh gà sân khấu, bồn chồn không yên. Chừng thông cảm với tâm trạng của gã, cô gái phục vụ mặc áo dài đỏ bưng tới cho gã ly nước, nhẹ nhàng nói: "Chú cứ yên tâm ngồi nghỉ cho khoẻ. Giải A bao giờ cũng trao cuối cùng, chú ạ!"

  • KHẢI NGUYÊN Pa-ri, mùa hạ năm 198...Vườn Bách thảo giữa thành phố kề sông Xen phía tả ngạn. Ông đến đây như một kẻ lánh đời, sợ nơi đông người. Thật ra, phần lớn đường phố Pa-ri trong giờ làm việc không ồn, không thừa thãi người đi nhong như ở Việt Nam. Em ông ở quê ra Hà Nội chơi đứng ngắm dòng người và xe nườm nượp qua lại cứ tự hỏi: những con người này đi đâu, về đâu mà tuôn mãi như là chẳng ai về nhà cả, như là cái "nghiệp" trời đày phải đi.

  • ĐỖ KIM CUÔNGNhiều năm trôi qua tôi đã trở thành người đàn ông đứng tuổi. Có một mái ấm gia đình, vợ con hạnh phúc. Nhưng mỗi lần nghĩ về nàng, một người đàn bà chỉ kịp quen trên chuyến đò từ Huế ra Phong Điền, chia tay nàng để nhiều năm sau, tôi mới được gặp lại nàng trong một hoàn cảnh khác, tôi vẫn giữ nguyên một cảm giác hết sức lạ lùng. Một ý nghĩa luôn ám ảnh tôi khá kỳ quặc rằng: Tôi đã bị nàng hiểu lầm, là một chàng lính giải phóng “hám gái, dại khờ”... Bởi vì sau vụ việc ấy, chính tôi cũng rủa thầm mình là ngu ngốc.