Mảnh vỡ thủy tinh

14:17 20/07/2018

LÊ MINH PHONG

Tôi thích tiếng vỡ của thủy tinh. Tôi không biết vì sao tiếng vỡ của thủy tinh lại mê hoặc tôi đến như vậy. Mê hoặc hơn cả những bản nhạc mà cha tôi thường nghe vào mỗi sáng.

Minh họa: Phạm Đại

Tôi thích tiếng vỡ của thủy tinh cũng như thích ngắm nghía những mảnh vỡ nhỏ li ti của nó. Tôi thấy trong hàng ngàn mảnh vỡ của thủy tinh có hàng ngàn khuôn mặt của tôi được thu vào trong mắt của chúng, trong thứ ánh sáng sắc lẹm và xanh biếc ấy.

“Suỵt.” Tôi đưa tay lên miệng rồi nhìn vào mặt mấy thằng nhóc. Tôi không biết những khuôn mặt của bọn nhóc khi được phản chiếu trong hàng ngàn mảnh vỡ của thủy tinh sẽ như thế nào. Mỗi khuôn tinh trong đêm tối. Cuối cùng, bọn nhóc cũng im lặng. Chúng tôi trườn qua bãi cỏ và nép sát vào bức tường. Bằng cách thức đó, chúng tôi tiến về phía cánh cửa. Một cánh cửa gỗ cũ kỹ được sơn màu xanh da trời. Cánh cửa mà có lần mẹ tôi, vì căm phẫn cha tôi bà đã ném một chiếc ly thủy tinh vào đó. Chiếc ly vỡ tan và tôi khoái chí lượm lặt những mảnh nhỏ thủy tinh văng ra vương vãi trên sàn nhà. Tôi còn nhớ, ngày ấy, khi cố gỡ những mảnh thủy tinh đang găm vào cánh cửa thì một ngón tay của tôi đã chảy máu. Tôi đã nhìn máu của tôi được thu và trong mắt của những mảnh thủy tinh. Ngày ấy, máu của tôi đẹp lạ thường.

Chúng tôi đang đứng sau cánh cửa trong khi người lớn đang chè chén ở trước sân. Tiếng người lớn cãi nhau huyên náo cả một góc trời. Chúng tôi chờ đợi một cuộc xô xát có thể xảy ra từ phía người lớn. Chúng tôi sẽ vui lắm nếu có nhiều chiếc ly thủy tinh bị vỡ trong những cuộc xô xát tơi bời. Cha tôi đang đi từng bàn chúc rượu với mọi người. Ông bắt đầu chếnh choáng. Nhìn bộ điệu của cha, tôi biết ông bắt đầu say. Những chiếc bánh mì có phết bơ lại tiếp tục được đưa lên từ phía nhà bếp. Tôi nhìn thấy chiếc ly thủy tinh sáng bóng trên tay cha tôi. Gương mặt cha tôi biến dạng thành một gương mặt khác hẳn được thu vào trên vành ly thủy tinh sóng sánh rượu.

Rồi có tiếng vỡ của thủy tinh. Tôi sung sướng muốn hét lên. Tiếng vỡ của thủy tinh vang ra từ phía trước sân. Tôi quýnh lên vui mừng vì đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ. Và như thế nghĩa là đã có người say. “Vỡ đi, vỡ đi, thủy tinh ơi, vỡ đi…”. Tôi rít lên qua kẽ răng. Rồi bọn trẻ cũng rít lên như thế. “Vỡ đi nào, thủy tinh ơi”.

“Trân trọng...” Cha tôi đang nói. “Trân trọng... trân trọng… rất trân trọng…”. Nghe là biết cha tôi đang chếnh choáng. Mỗi khi bắt đầu say, ông thường thốt ra những lời có cánh và những lời có cánh của ông thường được bắt đầu bằng những cụm từ không rõ nghĩa. Bây giờ, chẳng ai nhận ra trong những lời có cánh tối nghĩa ấy của cha tôi đang chứa đựng vô vàn mảnh vỡ thủy tinh nhỏ li ti như cát biển khơi.

“Cởi giày ra.” Tôi nói với bọn trẻ. Rồi tôi tiến đến nắm lấy cánh cửa và nhẹ nhàng mở nó. Bên trong là một không gian tối tăm. “Cởi giày ra và theo tao.” Tôi nói và bọn nhóc làm theo tôi. Chúng tôi tiến vào một gian phòng kín như bưng và tối như mực. Gian phòng này và cả những gian phòng tối tăm bên cạnh, tôi đã bỏ hết tất cả mảnh vỡ thủy tinh mà tôi đã thu thập được trong mấy năm qua vào đó. Bọn nhóc lại mếu máo mỗi khi chúng giẫm phải mảnh vỡ thủy tinh, và khó khăn lắm tôi mới khiến chúng im mồm. Nhưng rồi bọn nhóc và kể cả tôi nữa cũng quen dần với việc để cho mảnh vỡ thủy tinh xuyên qua da thịt. Thậm chí, sau đó, chúng tôi cảm thấy thích thú khi được mảnh vỡ thủy tinh thi nhau xuyên vào bàn chân của mình. Vẫn với cái cách nằm bẹp xuống và di chuyển bằng cách trườn đi, chúng tôi tiến đến chiếc tủ của cha tôi. Trong lúc đó, ngoài sân, cha tôi vẫn tiếp tục nâng ly và cố nói ra những lời trịnh trọng. Những người khác cũng bắt đầu thể hiện phong cách trịnh trọng của mình, tuy nhiên mỗi người có một cách thức riêng biệt. “Trân trọng, rất trân trọng...”. Cha tôi nói. Trông ông đầy phấn khích. “Hát lên một bài nào.” Cha tôi nói và đám đông vỗ tay rồi la hét. Những tiếng vỡ của thủy tinh lại vang đi trong không gian và bánh mì được phết bơ cùng với nước xáo thịt gà không ngừng được đưa lên từ phía nhà bếp.

“Cha mày hát được không?” Một đứa trong bọn nhóc hỏi.

“Dĩ nhiên.” Tôi nói.

“Ông hát có hay như tiếng thủy tinh vỡ không?” Một đứa khác hỏi trong khi chúng tôi vẫn trườn dưới sàn nhà. Những mảnh vỡ của thủy tinh thích thú bởi mùi máu của chúng tôi và ngược lại, chúng tôi trở nên ghiền cảm giác mảnh vỡ thủy tinh đang gặm vào da thịt.

“Ông hát hay hơn tiếng thủy tinh vỡ. Tiếng hát của cha tao là hàng triệu mảnh thủy tinh.” Tôi nói và bắt đầu nghe hai đầu gối của mình nặng dần bởi có hàng vạn mảnh nhỏ thủy tinh đang găm vào dưới chân của tôi và cả trên hai khuỷu tay của tôi nữa.

“Tiếng hát và tiếng nói của cha tao là mảnh thủy tinh. Và mẹ tao luôn hãnh diện với điều đó. Ở ngoài chợ người ta thường cúi đầu trước mẹ tao mỗi khi bà bước vào hàng thịt với sự kiêu hãnh của mình. “Ông ấy có hàng tỉ mảnh thủy tinh trong những giấc mơ.” Mẹ tao luôn nói thế với mọi người trong khi tay bà đang nắn lên từng thớ thịt tươi rói trên sàn. Còn chúng mày thì câm cái mồm đi, còn không tiếng hát của cha tao sẽ găm vào mắt chúng mày đấy. Tôi nói và lắng nghe tiếng thoi thóp thở của bóng đêm trong không gian đặc quánh. Tôi cảm giác thủy tinh đang ánh lên những tia sáng xanh lét, thứ ánh sáng đó đang quấn vào tôi, quấn vào bọn trẻ và quấn vào cả bóng đêm vô tận.

Ngoài sân, cha vẫn bước đến từng bàn, bia trong ly của cha tràn cả ra ngoài. Sau khi đi được vài vòng thì cha quyết định thay bia bằng rượu. Đó chính là bản lĩnh của cha. Cha lảo đảo bước qua từng hàng ghế một. Cha đưa chiếc đùi gà lên miệng rồi cắn phập, hai hàm răng của cha lún sâu trong chiếc đùi gà, rồi cha phun miếng thịt gà xuống đất. Trong miếng thịt gà ấy có những mảnh thủy tinh nhỏ. Cha chĩa chiếc đùi gà lên trời rồi làm những bộ điệu giống như cha đang thuyết giảng một vấn đề tầm vóc cao cả nào đấy. Cha muốn mọi người nghĩ rằng cha đang thuyết giảng. Rồi đám đông cùng làm theo cha. Họ chĩa những chiếc đùi gà vào nhau và làm những bộ điệu của một nhà hùng biện. Lúc này là 20 giờ 30 phút.

Trăng sáng lờ nhờ.

Tôi trườn đến bên cái tủ của cha và chuẩn bị lôi ngăn kéo ra. Bọn nhóc hào hứng đến nỗi mắt chúng sáng như lân tinh trong đêm tối. Mắt chúng sáng đến nỗi không cần đèn chúng tôi vẫn nhìn thấy rõ ràng một chiếc tủ bằng gỗ đang chắn trước mặt chúng tôi. Dưới chiếc tủ là hàng đống nhỏ mảnh thủy tinh yêu dấu của tôi, tôi thèm khát có được hết thảy mảnh vỡ thủy tinh trên trái đất này.

“Nín thở đi.” Tôi nói. Tôi nói với bọn nhóc bằng sự hãnh diện của tôi. “Đây, chúng mày xem đi.” Tôi lôi ngăn kéo ra. Bọn nhóc ré lên khi tôi lôi ra từ trong ngăn kéo những miếng da có hình khuôn mặt. Những miếng da vàng và có cả những lỗ chân lông nhỏ tí. Mắt bọn trẻ càng sáng lên. “Đây chính là những khuôn mặt của cha tao. Những khuôn mặt thật đấy. Chính hiệu đấy.”

“Bằng da người chứ?” Lũ nhóc đồng thanh hỏi trong khi chúng đưa tay sờ lên những miếng da hình mặt người còn đẫm mùi mồ hôi của chính cha tôi. Phải nói rằng mùi mồ hôi của ông rất nặng.

“Thử đi.” Tôi nói.

Khoảng ba tiếng rưỡi đồng hồ sau đó chúng tôi chơi trò trốn tìm bằng cách dán những khuôn mặt của cha tôi lên mặt tất cả chúng tôi. Chúng tôi chơi trò đuổi bắt bằng cách trườn lên hàng tỉ mảnh vỡ thủy tinh dưới sàn nhà. Càng nhiều mảnh thủy tinh găm vào da thịt, chúng tôi càng lấy làm sung sướng. Và với chúng tôi, đứa nào có nhiều thủy tinh trên da thịt mình thì đứa ấy mới là người bản lĩnh. Trong khi đuổi bắt, đã có lúc tôi ôm chầm lấy chân của một thắng nhóc to con rồi khóc toáng lên để van xin vì lầm tưởng rằng cha tôi đang lùng sục chúng tôi trong đêm tối.

Giờ đây, trong đêm tối, trong những tia sáng xanh lét của thủy tinh có hàng chục khuôn mặt cha tôi. Tôi không thể biết đâu là khuôn mặt thật của ông bởi có lẽ điều đó cũng chẳng lấy gì làm quan trọng.

Trong khi đó ở ngoài sân, cha tôi và đám đông vẫn tranh nhau thuyết giảng những vấn đề hệ trọng. Cha đứng trên một chiếc bàn đầy vỏ bia và đống bát đĩa rồi nói: “Trân trọng...” Ông nói. “Trân trọng hết thảy mảnh vỡ thủy tinh trên đời...” Ông nói. Rồi lời nói của cha tôi biến thành những mảnh thủy tinh rơi xuống trên nền xi măng vương vãi thức ăn và chai lọ. Càng nhiều mảnh vỡ thủy tinh văng ra từ lời nói của mình, cha tôi lại càng hưng phấn. Ông nói với cái miệng méo xệch nhưng hết sức bài bản của ông. Rồi ông lại nói những lời có cánh, ông giẫm lên những mẫu bánh mì đẫm nước nằm vương vãi trên bàn. Mỗi khi như thế, cái vẻ chếnh choáng nhưng trịnh trọng của ông càng lộ rõ.

Rồi có một người đàn ông khác cũng đứng lên đi lại trên bàn như cha tôi. Người đàn ông ấy cũng đang chếnh choáng. Người đàn ông ấy cũng giống như cha tôi, ông ta có nhiều khuôn mặt và những lời nói của ông ta cũng biến thành những mảnh thủy tinh nhỏ. Và bây giờ thì tất cả mọi người đều đứng lên, họ hát và ngợi ca những mảnh vỡ thủy tinh, họ hát ngợi ca thủy tinh như ngợi ca hết thảy mọi điều vĩ đại trong cuộc đời này.

Sau đó tất cả bọn nhóc và tôi lẫn vào đám đông trước sân rồi cắn những chiếc đùi gà lăn lóc trên nền đất. Bọn nhóc đã biết cách thức để biến thành người khác và chúng cam đoan với tôi rằng cha mẹ chúng cũng có những cái tủ đựng những khuôn mặt bằng da như thế. Và một ngày nào đó chúng sẽ đeo những khuôn mặt của cha mẹ chúng để thực thi một vài âm mưu bí hiểm nào đó. Trông chúng vô cùng hoan hỉ.

“Làm thế quái nào mà mày có được nhiều mảnh vỡ thủy tinh như thế?” Bọn nhóc hỏi nhưng điều đó với tôi là điều bí mật. Mà bạn biết rồi đấy, mỗi khi nói ra thì mọi điều bí mật sẽ tan biến vào hư vô.

“Nhưng vấn đề là họ giấu chúng ở đâu.” Bọn nhóc băn khoăn về những khuôn mặt bằng da của bố mẹ chúng. Bọn nhóc lí nhí với nhau trong khi bố mẹ chúng đang gãi lên những khuôn mặt nhăn nhúm của mình dưới ánh trăng lờ nhờ lạnh lẽo.

Lúc ấy là vào những phút giây đầu tiên của ngày 06 tháng 09.

Trăng bắt đầu nhỏ máu vào trong những chiếc ly thủy tinh.

L.M.P  
(TCSH352&SDB29/06-2018)



 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • NHẤT LÂM Tết êm đềm trôi hết tháng Giêng, mà bầu trời thung lũng Mu Lu còn khá lạnh. Chập tối, hơi đá từ dãy núi Ta Chan phả ra, sương buông màn màu sữa đục.

  • HUY PHƯƠNG Đã nghe thấy tiếng gió rì rào, như từng đợt sóng nhỏ tràn qua mái nhà. Trời trở rét… Chả trách mà tối hôm qua, cánh cửa kính cứ hết sập lại mở, rập rình mấy lần làm anh mất ngủ.

  • LÊ VĂN… Rồi cũng xong … Anh lơ xe nhảy lên cuối cùng, la lớn:- Tới đi chú Tám ơi!

  • QUỐC THÀNH - Xin người hoàn lại xiêm y cho ta - một thiếu nữ ngâm mình trong làn nước thơm khẩn khoản. - Mộng ba năm, bây giờ mới có, ta chỉ muốn nàng hứa một lời là được - chàng trai trẻ quay lưng về phía mặt hồ vòi vĩnh.

  • NGUYỄN THẾ TƯỜNG Sáng nay, ông Tổng biên tập gọi tôi tới bảo đi ngay dự lễ khánh thành một chiếc cầu. Tôi loáng quáng xách máy chạy ra xe, không kịp cả dặn vợ cắt cơm trưa.

  • L.T.S: Trần Duy Phiên, người thôn Thanh Thủy Chánh, huyện Hương Điền, Bình Trị Thiên, là một trong những cây bút truyện ngắn chủ chốt của chóm “Việt” - nhóm sáng tác trẻ trong phong trào đấu tranh chống Mỹ - ngụy xuất phát ở Huế trước đây.

  • DƯƠNG PHƯỚC THUNgôi nhà lợp phi-brô xi-măng rộng chừng ba chục thước vuông, nằm sát cổng ra vào xí nghiệp dệt, biệt lập ngoài khu sản xuất, núp dưới tán lá cây bàng, được xây từ ngày xí nghiệp xảy ra các vụ mất cắp vật tư.

  • LÊ CÔNG DOANHChuyến đò dừng lại ở bến cuối cùng khi mặt trời vừa khuất sau rặng tre bên kia sông. Hiếu nhảy lên bờ và bước đi trong cảm giác chòng chành bởi gần trọn một ngày phải ngồi bó chân trong khoang đò chật.

  • L.T.S: Tác giả Hoàng Nguyệt Xứ tên thật là Hoàng Trọng Định, từng in truyện và thơ trên Sông Hương và nhiều tạp chí văn nghệ khác. Tác phẩm của anh để lại dấu ấn trong dòng chảy văn học của Huế với những truyện ngắn đậm tính triết lý, văn phong ám gợi sâu xa.Truyện dưới đây được Sông Hương dàn trang lúc anh còn sống... trân trọng gửi tới bạn đọc; cũng là nén tâm nhang xin chia buồn cùng người thân của anh.

  • TRẦN THÙY MAINếu cuộc đời được hình dung như một con đường thỉnh thoảng lại băng qua ngã tư, ngã ba hay rẽ ngoặt thì trong đời tôi có hai khúc quanh lớn nhất.

  • THÙY ANHồi nhỏ, tôi có cái tật làm nớt. Hở một chút là nước mắt tuôn ra giọt ngắn giọt dài. Anh chị xúm lại chọc: “Lêu lêu, mu khóc móc kh… ruồi bu kiến đậu…”, nhưng mẹ thì không, chỉ an ủi dỗ dành.

  • TRẦN HỮU LỤCKhi từ biệt làng nổi trên sông, ông Ngự tưởng mình quên được chiếc bóng vật vờ trên sông nước, quên bốn mươi năm gắn bó với những vạn đò. Ông Ngự chỉ mang theo đứa con gái duy nhất và cái máy bơm nước hiệu Yama của Nhật Bản đến vùng đất mới.

  • NGUYỄN QUANG LẬPQuá nửa đời người anh chị mới gặp nhau. Âu đó cũng là chuyện thường tình. Sau hai mươi mốt phát đại bác vang trời báo tin ngày toàn thắng, có hàng ngàn cặp vợ chồng cách biệt hàng chục năm đã tìm lại nhau.

  • PHẠM NGỌC TÚYMột buổi chiều như bao buổi chiều khác, Kim ngồi ở bàn giấy với trang viết đang chi chít chữ. Tiếng chuông điện thoại kêu vang dòn dã vào một thời điểm không thích hợp; thầm mong người nào gọi lộn máy Kim uể oải nhấc ống nghe lên.

  • BẠCH LÊ QUANG(Người đàn bà gối giấc ngủ trên cánh tay của biển - Thơ LHL)

  • NGUYỄN XUÂN HOÀNGLão Hinh lồng lộng như một con chó già bị mắc bẫy. “Mày cút khỏi nhà tau. Nhà tau không chứa chấp đứa con gái hư hỏng như mày…”. Miệng chửi, tiện tay lão vứt túi xách của Hằng ra đường. Chiếc túi nhỏ đã sứt quai, màu bạc thếch rơi tọt xuống miệng cống.

  • MAI SƠNRa khỏi cổng cơ quan quân sự tỉnh, ông Năm gần như muốn la lên - niềm sung sướng vỡ òa trong lòng ông, hiện thành đường nét trên mặt mũi. Dù biết có người lính cảnh vệ đang đứng nghiêm nhìn theo, ông không ngăn được, vẫn bật lên tiếng cười “khà, khà”…

  • HOÀNG GIÁBên kia sông, làng Mả-Mang, có cụ già trăm tuổi quy tiên, Thầy Khâu-đà-la chèo con thuyền nhỏ vượt dòng sông Dâu sang làm lễ.

  • HỒ ĐĂNG THANH NGỌC1.Hiu hiu gió thổi qua quán nhậu vỉa hè một xế trưa năm ba người tranh thủ chút thì giờ ngồi tán chuyện chỉ đủ phơ phất mấy tờ giấy lau đũa dùng xong được quẳng xuống nằm lớt thớt dưới đất.