Lý Bạch Thế là anh không về nữa Lửa chiến tranh đã thiêu cháy anh rồi! Em đi dọc bãi sông bồi Nơi anh lặn ngụp suốt một thời trai trẻ Hoa muống nở một chùm tím thế Gió hoang vu thổi nát buổi chiều buồn Con châu chấu tuổi thơ vút lên từ chân cỏ Em gặp lại anh đâu đó giữa cánh đồng. Vẫn đàn cò chở gió sang sông Vẫn dòng nước trôi về phía bể Vẫn trời xanh như chưa bao giờ xanh thế Nhưng anh ơi! Anh không còn nữa trên đời. Như con thuyền khát xa khơi Cơn bão nổi cánh buồm thành bọt nước Ôi chiến tranh có thể nào khác được Anh nằm lại với rừng tràm rừng đước Trời Hà Tiên mây trắng ngẩn ngơ bay Em đi dọc bãi sông này Tìm trong cỏ rối những ngày trẻ thơ Anh ơi tóc mẹ bây giờ Như ngàn lau lạnh Trắng bờ sông xưa. Cao Bằng Sương lạnh như tấm voan choàng đỉnh núi Cây đào hoang thắp tia lửa cuối xuân Ta gặp trên đỉnh đèo những gương mặt ám khói Những dáng người mang dáng núi xanh xa Hành phương bắc, cơn rét muộn tháng ba Ta dọc theo trơ trụi những cánh rừng Cô gái gặp cuối chiều trong bản nhỏ Nghiêng núi rót đưa ta chén rượu đầy Không thể nào từ chối được lời mời Chắc như đá, khiến ta không còn khách sáo nữa Nâng chén rượu, mắt tràn ánh lửa Đất Cao Bằng phút chốc bỗng chênh vênh. Cổ tích của riêng ta Dứt áo người đi, sen tĩnh tâm tàn úa Khúc nam ai nhàu nát cõi lòng Ẻo lả dòng Hương giang héo hắt Trôi nghìn năm không chở hết nỗi buồn Ta lại về làm khách cô đơn Quán trọ chiều, cơn mưa cuối hạ Cành long não chất đầy tiếng ve sầu hối hả Đắng lòng ta nỗi nhớ một người đi Chân thành xưa thắp tím đoá lưu ly Những khẩu súng thần công ngây buồn hú gió Những giọt mưa hoang bay đầy thành cổ Huế bỗng thành cổ tích của riêng ta. TRẦN CHẤN UY (nguồn: TCSH số 146 - 04 - 2001) |
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...