và nhiều lần cùng ông ngồi uống bia lao xao bên vỉa hè có thể ông không bao giờ biết tôi cũng như tôi chưa hề biết ông thế giới trong mỗi người không phải là khẩu phần không phải là tem phiếu không phải là những chiếc khuôn của đấng tạo hóa đừng bắt buộc tôi giống ông đừng bắt buộc chúng ta giống nhau đừng nhân bản - xin đừng - các ông hãy dừng tay một buổi sáng ông nhìn tôi rồi ông nói rằng: thấy quen quen. sự lạ xa ông ngỡ là quen biết tôi hỏi ông: bữa ni còn làm thơ không? ông bảo: dạo này trống trải tôi nói: thì làm thơ về nỗi trống trải ông nói: hắn bỏ mình đi rồi ôi trời ơi! tôi không thể tin được chỉ có người bỏ thơ tại sao nhà thơ lại đổ lỗi cho thơ? tôi nhìn dáng ông đi xa lạ như nhìn từng bước chân tôi lạ xa trên mặt đất trên mỗi gương mặt khóc cười chỉ một điều tôi không hiểu tại sao nhà thơ lại đổ lỗi cho thơ? LÊ HUỲNH LÂM (nguồn TCSH số 230 - 04- 2008) |
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê