Giấc mơ bay 1. Giấc mơ bay của chiếc lá khi ngọn gió mang đến một lời thì thầm bí ẩn từ phía chân trời Nhưng chiếc lá làm sao có thể rời cành khi không thể tự mình bứt ra khỏi cành cây? Giấc mơ bay là sự khốn cùng của nhân loại Anh đã viết đến tiều tụỵ cả hai bàn tay Sự sợ hãi níu giữ những linh hồn khổ hạnh Anh buông mình vào chỗ tối Nấp giữa những bóng đen của khói Và ... 2. Chiếc lá vẫn thèm khát bầu trời và liếm vào trong gió Nụ hôn mang đi cảm giác về sự hiện hữu trên những giấc mơ bay Anh vẫn ngồi trong chỗ tối Và nhớ em. 3. Ở một nơi rất vắng Cơn gió bồn chồn xoáy vào khoảng không tra hỏi về ngọn nguồn của những giấc mơ Anh ngồi trong chỗ tối Trời đổ mưa và lạnh Vòng tay ôm xa lắc. 4. Chiếc lá vẫn liếm vào bầu trời và nụ hôn của em mang giấc mơ bay về đóng đinh trên bức tường thời gian Anh kịp hát những khúc ru hời máu Và kịp đạp chân đến chỗ tận cùng của số phận Cuối cùng thì anh biết, cách vượt ra khỏi thế giới này là yêu em. Mùa hoan lạc Khi chúng ta yêu nhau Mặt đất lún xuống vì nặng Những con gà trống xấu hổ chui vào chuồng Nhưng lũ gà mái lại hốt hoảng vì mùa hoan lạc đã tận trên cánh đồng người Một cánh hoa run rẩy và bật thốt những âm thanh mờ mịt như sóng dội từ xa thẳm nơi những ngọn gió đang tụ lại chuẩn bị cho một mùa mưa giông đắm đuối. Đi Trong sương âm mù mịt Những phế tích trồi lên khỏi mặt đất mỗi lúc một cao và mỗi lúc một dày đặc Dưới ánh sáng huy hoàng của những ngọn nến Những linh hồn ẻo lả đang dán mình vào bức tường đổ nát Niềm hoan lạc rên rỉ trên những câu kinh dồn đuổi về phía siêu thực Anh cúi nhặt những viên đá trong thành quách cũ để biểu thị chuỗi thời gian trong muôn vạn kiếp người Và dưới ánh sáng huy hoàng của những ngọn nến Những viên đá biến thành kim cương Những linh hồn ẻo lả biến thành tượng Trong khi tiếng chuông vẫn ngân nga mãi vào trong những thế giới sâu thẳm. NGUYỄN VIỆN (nguồn: TCSH số 143 - 01 - 2001) |
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê