ĐÀO DUY ANH
Ảnh: internet
Giấc Adam...!
Tôi tỉnh giấc Adam
khi em tách ánh sáng ra khỏi bóng tối
lần nữa Thượng Đế hà hơi vào cục đất sét tôi
cùng lúc sự thức tỉnh của một linh hồn
và thế cũng là trần ai...?!
để mang dấu ấn của Thượng Đế rắp tâm cho những hình hài
không chỉ là sự sống - mà là một đời sống...
ý nghĩa con người tan chảy trong dung môi tin - yêu
nụ hôn theo con đường hội cảm thần bí
biết mình còn thở!
Phà khói thuốc vào tóc em
hong khói để bền!
để bện chặt đường nét ấy vào trong ý nghĩ riêng
tôi phản khán mọi nỗ lực vô vọng để vượt qua nó bằng sự kiêu
hãnh đương đầu
thách thức số phận
và tôi biết
hạnh phúc là chân lý TỰ thân, chứ không phải mình tin như thế
TỰ nhọn gai bông hồng làm từ thiện bàn tay giọt máu
hoa tức hương ngây dại và tinh khiết
dưới trời tuyệt lộ - tôi lễ phép như nấm mồ
nhận sự rục rã của từng tế bào chết trong sùng tín
Gió hiu từng cơn gọi điên cuồng bật phắt
những mùa mai... thổi buốt những chiều
mở toang giới hạn
gom một đời xin lần phung phí
đốt hết những buồn vui trong mất tích một ngày
em nhón gót nhẫn nại
tình phôi sinh bấm dấu chân trơn
những nỗi buồn không giới tính nghiêng về phía nào
lạnh buốt khoảng thời gian ân huệ...
tôi nhìn vào hốc lặng để sẵn sàng tự thức
trong tưởng tượng mở ra lời bóng tối
dịch chuyển trong tóc em mùi khói thuốc đầu độc bóng đêm
biết có mang hồn vô tội???
Tôi chới với trong ánh mặt trời bỏ lạnh
trả giá bằng cuộc tự hành hình
đóng đinh câu rút ở cung bậc tin - yêu
vượt qua khả thể - vượt qua mọi rào chắn
đeo vác cái khủng hoảng và hoan hỉ
đi về cõi im lìm bất tận - lẫn khuất một hoan ca uyên áo
khoảnh khắc hợp hôn vẹn toàn trong cái không và cái có của
Thượng Đế
(SH291/5-13)
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về
...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...
Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...
Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong
Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.
...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...
Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.
Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...
Sinh 1954 tại Nghi Lộc, Nghệ An. Hiện là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã xuất bản:- Lá thời gian- Tinh khôi- Chàng ca sĩ bình minh
Sinh ngày 29 - 05 - 1978 tại HuếNguyên quán: Đồng Hới - Quảng BìnhĐại biểu Hội nghị những người viết văn trẻ Việt Nam 2 lần V và VIHiện đang công tác tại Khoa Ngữ văn - ĐHSP HuếTác phẩm: Thơ “Khi em mười chín”- NXB Thuận Hoá 1998.
Tưởng chừng như dòng sông trôi chật hương bòng, hương bưởitưởng chừng như con đường quen, quen tựbao giờhình như tôi đã có lần tiền kiếpđêm thiên hà vỡ một ánh sao rơi
Có gì mà nhớ quêGặp sông nhìn đăm đắmThương bên lở bên bồiLo quê mùa nước lớn
Bãi cát nhàu muối mặnHoang dại một loài hoaAi đặt tên Cúc biểnMàu tím đỏ mượt mà
Em về với chị, quê xưaQuê em quê chị, bây giờ quê ai?Cách xa hút tháng năm dàiSao ngày trở lại lạnh gai cả người.
(Nhân lời kể của một người chơi chim)
Chị tôiphận gáiheo may về lơ lửng sáo diều ngânSông Bồ mười hai bếnbến nào nước đụcbến nào trong...
...Không hề có chia ly, không cả lời giã từ, chỉ phương ấy trongvô vọng của em, chợt giây khắc này bừng chói...
Gương mặt thánh thiệnSáng và buồn