Fóc kiêu ngạo

14:44 19/03/2009
NHẤT LÂM          Truyện ngụ ngôn hiện đạiTrong đàn chó săn của ông Mỗ thì Fóc vào loại anh cả đỏ. Ngoài chân cao, mũi thính, mình dài, chạy như tên bắn... nói chung những gì cần cho một con chó săn đích thực thì Fóc có cả.

Song điều đáng nói là Fóc là con chó ranh ma đến thành tinh. Nó biết tính toán làm sao trong một cuộc đi săn, sức nó bỏ ra ít thôi mà chủ nó lại đánh giá cao hơn cả. Vì vậy ông Mỗ cưng nó lắm. Trong những lúc dạo chơi gần hay lên xe con đi chơi xa, ông Mỗ đều bảo: Fóc thân yêu, đi nghe con.
Thế là Fóc lên xe ngồi bên cạnh anh lái xe. Có khi ông Mỗ cầm lái, nó đều ngồi bên cạnh chẳng khác nào chiến hữu cùng nhau đến nhà hàng.
Ông Mỗ rất nhiều bạn, bạn làm ăn, bạn nhậu, và chỉ có bạn mà ông biết... Hôm nào săn được con cầy, con cáo hay con nai thì nhà ông Mỗ thực sự huyên náo chẳng kém gì tửu quán nơi chợ búa. Dân nhậu ăn uống và văng tục rồi cười nói hơn cả chợ trâu bò.

Thông thường những bữa nhậu như vậy đều có Fóc ngồi cạnh chủ.
Hôm ấy đang nhậu thì một người đã say, không phải anh ta say tại đây, mà say ở một nơi nào đó tấp về đây. Trong khi ông Mỗ  khoe tài Fóc thì hắn ta cầm ly rượu chúc mừng Fóc, và Fóc uống một ngụm. Từ đó Fóc biết uống rượu và bữa nhậu nào cũng uống vài chén.
Khi đã có rượu vào Fóc trở nên lắm lời. Cuộc nhậu sắp tàn, Fóc nói với ông Mỗ: ngày mai thầy trò ta đi săn, nhất định không bắt được nai thì lợn rừng để cho băng nhậu này biết tay ta.
Cả băng nhậu la hét tán thưởng, và nói rằng; nếu thầy trò Mỗ bắt được một con thú bự như mang, nai để về nhậu thì họ sẽ chẳng tiếc gì mà không chi đậm. Ai đến dự đều xì ra trăm đô. Thầy trò Mỗ Fóc đồng ý và chuẩn bị cho ngày mai đi săn nơi xa để cho các tay nhậu biết lễ độ tài săn bắn của thầy trò Mỗ Fóc.

Ngày hôm sau vào rừng, đàn chó ông Mỗ phát hiện con báo nằm yên trong cánh rừng, con nào cũng sủa vang rừng nhưng hễ con báo há miệng là đàn chó chạy cong đuôi.
Fóc chạy vào, với sự ranh ma hắn biết con báo này không đáng sợ nếu không què thì bị thương nên chỉ nằm mà lấy oai. Fóc nhào vô vừa sủa vừa khiêu khích; khi biết con báo què thật thì nó  làm dữ và ông Mỗ tìm đến, chỉ một phát đạn ông hạ sát con báo ngon ơ.

Thầy trò thắng lợi trở về triệu tập băng nhậu khoe chiến quả. Việc đầu tiên là lột da con báo căng lên, sau đó là nấu các món đặc sản thứ thiệt.
Băng nhậu tuy được ăn cháo tay "cọp" vì báo cũng là giống cọp, rồi gân, rồi thịt và những món mà đầu bếp người Hoa được ông Mỗ thuê làm.
Tất nhiên dân nhậu theo đúng luật phải xì mỗi người một trăm đô la; Tuy được ăn ngon nhưng cũng xót lắm.
Có bữa nhậu này là công lao của Fóc, Fóc đã nhảy vào tay đôi với con báo, trong khi cả đàn chó tháo chạy. Fóc được đà ăn uống không chừng mực nên đã ngà say và nói dõng dạc:
- Này ông Mỗ, thầy trò ta ngày mai vào rừng bắt con cọp về nhậu chơi.
Cả băng nhậu vỗ tay rầm trời và rót rượu cùng với Fóc.
Sau một hồi ồn ào, cả băng nhậu đi đến kết luận có lập biên bản hẳn hoi.

Nếu ông Mỗ và Fóc bắt được con cọp về nhậu thì người có mặt hôm nay đến nhậu đều xì ra 1000 đô la. Ở đây có mười người, vị chi thầy trò ông Mỗ có mười ngàn đô (10.000 đô). Đó là điều thứ nhất.
Nếu thầy trò ông Mỗ mà không bắt được cọp để có cuộc nhậu thì phải chịu hình thức: Thịt Fóc để thay thế, đó là điều thứ hai.
Hai bên đọc lại  điều khoản và ký tên rõ ràng. Ông Mỗ đọc to và hỏi Fóc: thế nào? Fóc đã ngấm say nên kiêu ngạo bảo ông Mỗ: ký vào sợ chi.
Băng nhậu cầm giấy tờ ra về và hẹn tái ngộ. Thầy trò ông Mỗ qua một đêm tỉnh rượu, đọc lại văn bản mới ký, lấy làm lo.
Nhưng Fóc là con chó ma quái nó an ủi chủ:
Ông đừng sợ, tôi đã có cách, ngày mai vào rừng cố bắt cho đựơc một con gì đó bốn chân là được, ta lặng lẽ đem về làm thịt và mời bọn họ đến. Ta đem cái da con báo hôm nọ ra và bảo: Hổ đây, chờ các ông đến nhậu.
Da hổ và da báo có khác gì nhau. Ta sẽ đi hầu kiện nếu họ đi kiện. Mười ngàn đô về thầy trò ta.

Ngày hôm sau  thầy trò ông Mỗ và đàn chó vào rừng từ tinh mơ, qua một ngày chẳng phát hiện hơi hay dấu vết con vật nào. Không ngờ gần tối thì phát hiện một con hổ thật. Con hổ này chạy loạn vì rừng già bị đốn hạ nên nó về rừng trồng. Gặp hổ, quá bất ngờ, con Fóc thấy nó há miệng đã hết hồn nên cứng lưỡi chứ không oai hùng như gặp con báo què.
Còn ông Mỗ thấy con hổ như định lao về người ông thì mất bình tĩnh nên hai viên đạn bay lên trời. Hổ cũng thấy khó làm gì được nên cong đuôi chạy một vèo biệt tăm.

Từ đó con Fóc hết duệ khí để lùng sục, kết quả tay không mà ngày thì đã hết. Họ về đến nhà bơ phờ như kẻ bại trận còn băng nhậu thì đã ngồi chờ sẵn sàng nhậu
Sau một hồi âm ĩ, đôi bên to tiếng như  chợ vỡ; băng nhậu đưa chứng cớ và nhất định làm theo những gì đã có trong giấy tờ.
Ông Mỗ đành chịu nhượng bộ, vì số tiền quá lớn nếu không thịt Fóc thì phải chi gấp đôi là 20.000 đô la.
Ông Mỗ đành an ủi Fóc: ta sẽ xây cái miếu để thờ Fóc.
Huế, 2005
N.L
(197/07-05)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • HẠO NGUYÊN

    1.
    Năm đầu đại học, tôi tình cờ quen chị trên một chuyến tàu từ Đà Nẵng ra Huế. Mới nhìn đã biết chị lớn tuổi hơn tôi, dù có thể vẫn đang là sinh viên.

  • TRIỆU BÔN

    Có khá nhiều giai thoại về ông già Nhậm ở xóm Giếng. Một trong những giai thoại được truyền tụng lâu nhất là chuyện ông rèn thanh gươm báu, từ hồi Tổng khởi nghĩa tháng Tám năm 1945.

  • LÊ MINH PHONG
     
    * Như một thứ linh dược từ trời
    gửi tới Chocolateyram

  • ĐOÀN LÊ

    Cây lá héo rũ. Hơi nóng bốc rung rinh trên một mỏm lá xám. Cả hoang đảo say nắng ngất ngư tới tận khi mặt trời đỏ nẫu sắp rụng xuống gốc biển.

  • NGUYỄN HIỆP

    Hé mắt lúc lâu mọi vật mới dần hết mờ nhòe, một không gian lạ hoắc với những vật dụng bằng gỗ cũ kỹ như trong thế giới cổ tích nào đó hiện trước mắt Sa.

  • LAM PHƯƠNG

    Làng Ngát có dòng sông Ngát quanh năm nước tràn trề, đầy ứ, nhưng mùa nào nước cũng đùng đục, cáu đỏ như thể nước lũ.

  • DƯƠNG THÀNH VŨ

    Đội khai thác vật liệu và chuẩn bị mặt bằng xây dựng thị trấn đến huyện lỵ vào một sớm mùa đông núi rừng còn giấu mình trong màn sương và trên cao là ánh sáng trắng toát.

  • HẠO NGUYÊN  

    1.
    Không hiểu vì sao dạo ấy Huế có nhiều giếng đến thế. Đi ra đường, gặp giếng. Lên giảng đường, gặp giếng. Vào café, gặp giếng. Đến quán rượu, gặp giếng. Về nhà trọ, gặp giếng. Trong giấc ngủ cũng gặp giếng.

  • NGUYỄN THẾ QUANG

    Gió bấc thổi dài suốt mấy ngày nay, bầu trời Xứ Nghệ xám đục như đang hạ thấp xuống dãy Thiên Nhận. Trên ngọn Bùi Phong, trong Vọng Vân đình, hai ông già búi tóc củ hành đang ngồi đánh cờ. Thỉnh thoảng, một vài dải mây trắng từ đỉnh non lại lãng đãng trên hai mái đầu bạc.

  • TRẦN BĂNG KHUÊ

    1.
    Nàng lọt thỏm và treo lơ lửng trong một khối hình thù kì quái, chẳng phải là một giấc mơ đẹp, có những khuôn viên tươi tắn đầy hoa cỏ như nàng vẫn hằng tưởng tượng.

  • TRẦN DUY PHIÊN

    Giữa năm học thứ hai, tôi mới để ý tới Công Tằng Tôn Nữ Phúc Hà - người bạn gái học cùng lớp. Kỳ thi cuối năm học vừa qua quá khe khắt, hai mươi giáo sinh nay chỉ còn mười ba. Phòng học bỗng dưng hóa rộng, vô tình chúng tôi bị gom lại, có lẽ vì vậy mà gần gũi nhau hơn.

  • QUÉ HƯƠNG 

    1.
    - Cô nhìn thấy nó khi bước lên sàn Cung Văn Hóa Tiên Sơn, giữa chang chang nắng.

  • NGUYỄN VĂN THIỆN

    Ai đi ngoài nội cỏ, bỏ quên mắt nhìn trong hang sâu! Ai ào ào nỗi nhớ, bỏ quên tai buồn trong đêm sâu!

  • NGUYỄN VĂN THIỆN

    Ai đi ngoài nội cỏ, bỏ quên mắt nhìn trong hang sâu! Ai ào ào nỗi nhớ, bỏ quên tai buồn trong đêm sâu!

  • VŨ THANH LỊCH

    Giầu ầu ầu... ở đâuuuuuuu... đá á á... ở đâuuuuuu...
    Để cau chín ín ín ín ín ínnnnnn... nẫu nầu nâu thế ế ế... này...

  • THU LOAN  

    Lúc nào bánh xe chạm ngưỡng cửa cũng là lúc công việc chen chúc hiện trong đầu. Nàng mau chóng sắp xếp sao cho thật hợp lý để hoàn thành chúng ít mất thời gian, công sức nhất.

  • ĐOÀN LÊ

    Tôi đọc đi đọc lại, có cảm giác như mình bị sỉ nhục. Nhưng rành rành hình trái đất đã được minh họa ở góc trang báo đó. Kèm theo hình vẽ là mẩu tin tức khoa học của một viện nghiên cứu nước ngoài công bố. Rằng trái đất chúng ta giống trái táo bị cắn nham nhở.

  • XUÂN ĐÀI

    Hẻm Đuôi Voi ngoằn ngoèo, gập ghềnh, sâu hun hút, mùa mưa lầy lội, mùa nắng hâm hấp như lò rèn. Cuối con hẻm, ở góc khuất, có ba con người cư ngụ. Thường tụ tập sau mười giờ đêm.

  • NGUYÊN QUÂN   

    Chuyến tàu bắt đầu chuyển bánh, hắn cúi xuống nhìn hai chiếc kim mạ vàng khảm dạ quang trên chiếc đồng hồ. Mặt kính bằng đá thạch anh cũ mòn trầy xước, khiến hắn nhíu mày.

  • HẠO NGUYÊN

    1.
    Năm thứ hai đại học, tôi chuyển từ ký túc xá ra thuê phòng trọ. Tôi và Y thuê một phòng nhỏ trong hẻm trên đường Nguyễn Sinh Cung. Từ phòng trọ có thể nhìn ra sông Hương đoạn qua Đập Đá. Mỗi tối thuyền chài về neo bến, neo cả những giấc mơ người buồn bã trên mặt sông lặng tờ.