Fóc kiêu ngạo

14:44 19/03/2009
NHẤT LÂM          Truyện ngụ ngôn hiện đạiTrong đàn chó săn của ông Mỗ thì Fóc vào loại anh cả đỏ. Ngoài chân cao, mũi thính, mình dài, chạy như tên bắn... nói chung những gì cần cho một con chó săn đích thực thì Fóc có cả.

Song điều đáng nói là Fóc là con chó ranh ma đến thành tinh. Nó biết tính toán làm sao trong một cuộc đi săn, sức nó bỏ ra ít thôi mà chủ nó lại đánh giá cao hơn cả. Vì vậy ông Mỗ cưng nó lắm. Trong những lúc dạo chơi gần hay lên xe con đi chơi xa, ông Mỗ đều bảo: Fóc thân yêu, đi nghe con.
Thế là Fóc lên xe ngồi bên cạnh anh lái xe. Có khi ông Mỗ cầm lái, nó đều ngồi bên cạnh chẳng khác nào chiến hữu cùng nhau đến nhà hàng.
Ông Mỗ rất nhiều bạn, bạn làm ăn, bạn nhậu, và chỉ có bạn mà ông biết... Hôm nào săn được con cầy, con cáo hay con nai thì nhà ông Mỗ thực sự huyên náo chẳng kém gì tửu quán nơi chợ búa. Dân nhậu ăn uống và văng tục rồi cười nói hơn cả chợ trâu bò.

Thông thường những bữa nhậu như vậy đều có Fóc ngồi cạnh chủ.
Hôm ấy đang nhậu thì một người đã say, không phải anh ta say tại đây, mà say ở một nơi nào đó tấp về đây. Trong khi ông Mỗ  khoe tài Fóc thì hắn ta cầm ly rượu chúc mừng Fóc, và Fóc uống một ngụm. Từ đó Fóc biết uống rượu và bữa nhậu nào cũng uống vài chén.
Khi đã có rượu vào Fóc trở nên lắm lời. Cuộc nhậu sắp tàn, Fóc nói với ông Mỗ: ngày mai thầy trò ta đi săn, nhất định không bắt được nai thì lợn rừng để cho băng nhậu này biết tay ta.
Cả băng nhậu la hét tán thưởng, và nói rằng; nếu thầy trò Mỗ bắt được một con thú bự như mang, nai để về nhậu thì họ sẽ chẳng tiếc gì mà không chi đậm. Ai đến dự đều xì ra trăm đô. Thầy trò Mỗ Fóc đồng ý và chuẩn bị cho ngày mai đi săn nơi xa để cho các tay nhậu biết lễ độ tài săn bắn của thầy trò Mỗ Fóc.

Ngày hôm sau vào rừng, đàn chó ông Mỗ phát hiện con báo nằm yên trong cánh rừng, con nào cũng sủa vang rừng nhưng hễ con báo há miệng là đàn chó chạy cong đuôi.
Fóc chạy vào, với sự ranh ma hắn biết con báo này không đáng sợ nếu không què thì bị thương nên chỉ nằm mà lấy oai. Fóc nhào vô vừa sủa vừa khiêu khích; khi biết con báo què thật thì nó  làm dữ và ông Mỗ tìm đến, chỉ một phát đạn ông hạ sát con báo ngon ơ.

Thầy trò thắng lợi trở về triệu tập băng nhậu khoe chiến quả. Việc đầu tiên là lột da con báo căng lên, sau đó là nấu các món đặc sản thứ thiệt.
Băng nhậu tuy được ăn cháo tay "cọp" vì báo cũng là giống cọp, rồi gân, rồi thịt và những món mà đầu bếp người Hoa được ông Mỗ thuê làm.
Tất nhiên dân nhậu theo đúng luật phải xì mỗi người một trăm đô la; Tuy được ăn ngon nhưng cũng xót lắm.
Có bữa nhậu này là công lao của Fóc, Fóc đã nhảy vào tay đôi với con báo, trong khi cả đàn chó tháo chạy. Fóc được đà ăn uống không chừng mực nên đã ngà say và nói dõng dạc:
- Này ông Mỗ, thầy trò ta ngày mai vào rừng bắt con cọp về nhậu chơi.
Cả băng nhậu vỗ tay rầm trời và rót rượu cùng với Fóc.
Sau một hồi ồn ào, cả băng nhậu đi đến kết luận có lập biên bản hẳn hoi.

Nếu ông Mỗ và Fóc bắt được con cọp về nhậu thì người có mặt hôm nay đến nhậu đều xì ra 1000 đô la. Ở đây có mười người, vị chi thầy trò ông Mỗ có mười ngàn đô (10.000 đô). Đó là điều thứ nhất.
Nếu thầy trò ông Mỗ mà không bắt được cọp để có cuộc nhậu thì phải chịu hình thức: Thịt Fóc để thay thế, đó là điều thứ hai.
Hai bên đọc lại  điều khoản và ký tên rõ ràng. Ông Mỗ đọc to và hỏi Fóc: thế nào? Fóc đã ngấm say nên kiêu ngạo bảo ông Mỗ: ký vào sợ chi.
Băng nhậu cầm giấy tờ ra về và hẹn tái ngộ. Thầy trò ông Mỗ qua một đêm tỉnh rượu, đọc lại văn bản mới ký, lấy làm lo.
Nhưng Fóc là con chó ma quái nó an ủi chủ:
Ông đừng sợ, tôi đã có cách, ngày mai vào rừng cố bắt cho đựơc một con gì đó bốn chân là được, ta lặng lẽ đem về làm thịt và mời bọn họ đến. Ta đem cái da con báo hôm nọ ra và bảo: Hổ đây, chờ các ông đến nhậu.
Da hổ và da báo có khác gì nhau. Ta sẽ đi hầu kiện nếu họ đi kiện. Mười ngàn đô về thầy trò ta.

Ngày hôm sau  thầy trò ông Mỗ và đàn chó vào rừng từ tinh mơ, qua một ngày chẳng phát hiện hơi hay dấu vết con vật nào. Không ngờ gần tối thì phát hiện một con hổ thật. Con hổ này chạy loạn vì rừng già bị đốn hạ nên nó về rừng trồng. Gặp hổ, quá bất ngờ, con Fóc thấy nó há miệng đã hết hồn nên cứng lưỡi chứ không oai hùng như gặp con báo què.
Còn ông Mỗ thấy con hổ như định lao về người ông thì mất bình tĩnh nên hai viên đạn bay lên trời. Hổ cũng thấy khó làm gì được nên cong đuôi chạy một vèo biệt tăm.

Từ đó con Fóc hết duệ khí để lùng sục, kết quả tay không mà ngày thì đã hết. Họ về đến nhà bơ phờ như kẻ bại trận còn băng nhậu thì đã ngồi chờ sẵn sàng nhậu
Sau một hồi âm ĩ, đôi bên to tiếng như  chợ vỡ; băng nhậu đưa chứng cớ và nhất định làm theo những gì đã có trong giấy tờ.
Ông Mỗ đành chịu nhượng bộ, vì số tiền quá lớn nếu không thịt Fóc thì phải chi gấp đôi là 20.000 đô la.
Ông Mỗ đành an ủi Fóc: ta sẽ xây cái miếu để thờ Fóc.
Huế, 2005
N.L
(197/07-05)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • NGUYÊN QUÂN

    Gã đi dọc dãy hành lang của tầng năm, cái hành lang dài hun hút gần như không còn chút ánh sáng nào sót lại, ngoài chút mơ hồ xanh lẻo trên cái mặt số lân tinh của chiếc đồng hồ đeo tay. 0 giờ, đã qua thêm ngày nữa, một ngày trong mười lăm ngày về ẩn trú ở thành phố bên chân biển cả.

  • PHẠM DUY NGHĨA   

    Chẳng gì thú bằng đón bão trên đại ngàn, thằng bé nhận ra điều đó từ ngày đem đàn dê lên núi cao.

  • VĨNH QUYỀN

    Nước loạn, sứ quân nổi lên cát cứ khắp nơi. Động chủ họ Trương ngủ mơ rồng vàng. Đám văn nhân môn khách quả quyết điềm lành, ứng chân mạng đế vương, thống nhất thiên hạ.

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG

    Dưới cơn mưa sơn cước tầm tã, Hòn Đá Thiêng cheo leo bên sườn núi tự thiên thu kể cho già bản Thào A Phạ nghe, chuyện rằng:

  • NGUYỄN THỊ THANH LƯU

    Tôi chìa cuốn sách đã mở sẵn trang lót bìa ngập ngừng đưa cho ông nhà văn tuổi ngũ tuần đang cúi đầu trên những chồng sách mới tinh đợi kí.

  • ĐẶNG MINH CHÂU

    Làng đang tẻ, tẻ muốn chết được. Vì chẳng có chuyện gì ồn ào để có cớ tán gẫu với nhau.

  • PHẠM NGỌC TÚY

    Bà Mận tháo cái giỏ trên vách xuống. Hôm nay có nắng bà định ra vườn hái ít trái đậu vào kho; đậu la ve ở miền cao thường trồng sớm do không lo có lụt.

  • TRU SA

    Tôi lấy bao thuốc ra và rút thêm một điếu. Tôi rít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Khói thuốc bay thành một vệt dài, uốn éo hồi lâu rồi từng lớp rã ra, tan biến vào khoảng không.

  • TRẦN BĂNG KHUÊ

    1.
    Mỗi buổi sáng thức dậy tôi đều thấy mình bị nhốt trong những chiếc hộp giả lập quen thuộc. Tôi sung sướng thụ hưởng và có nguy cơ thích thú ngày một rõ rệt đến độ không muốn [không còn] bất kỳ [ys][thức] rời bỏ nào hoặc tìm kiếm cơ hội rời bỏ cùng với những câu trả lời phiến diện cho riêng bản thân tôi về sự tồn tại, về hình hài của vũ trụ này.

  • NGUYỄN THỊ THANH LƯU

    Đó là bức ảnh bán khỏa thân của một phụ nữ trạc ngoại tứ tuần, được chụp theo trào lưu “tự sướng” trong không gian chật chội của một phòng tắm nhỏ, lổn nhổn khăn khố đủ màu, rất đặc trưng cho kiểu nhà tắm nhõn vài mét vuông nhưng kiêm đủ chức năng phòng vệ sinh chung cho cả gia đình ở các đô thị lớn của Việt Nam.

  • VŨ THANH LỊCH

    Làng mở hội lớn. Năm năm một lần. Người thập phương dồn về không biết bao nhiêu mà kể.

  • NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH

    Ra khỏi quán cà phê một đoạn, tôi bước chậm lại. Gió đêm từ mặt sông hắt lên lành lạnh. Lần tay vào túi áo mới hay gói thuốc lá lúc nãy còn bỏ quên trên bàn, tôi vội quay về quán.

  • LÊ HÙNG VỌNG
                Tặng D.

  • AN PHÚ

    Trong không gian yên ắng của ngọn đồi, trên bầu trời không còn ngôi sao nào đêm nay, chỉ có những giọt mưa lả tả, gió và lớp rêu mờ lám xám bên bức tượng.

  • NHỤY NGUYÊN

         Truyện ngắn

  • ĐINH PHƯƠNG

    Khi tôi mười ba tuổi. Lần đầu tiên tôi nói với mẹ “Đừng rơi về phía bóng tối”. Mẹ không hiểu tôi. Bà không biết tôi đang diễn tả điều gì. Mẹ nhìn tôi đầy ngờ vực và cười khẩy.

  • LÊ HƯNG TIẾN

    Tự thức
    (Quý tặng nhà thơ Đinh Thị Như Thúy)

  • TRẦN BẢO ĐỊNH   

    1.
    Trường gà Bến Nghé vắng lặng từ rất lâu sau trận tử chiến giữa Kim Ô và Nhật Nguyệt. Đông Định Vương thẫn thờ đứng nhìn bầu trời Gia Định chớm vào tiết xuân, mùi máu gà vương vãi đấu trường hắt hơi theo gió khác chi mùi máu chiến binh ở chốn sa trường.

  • TRẦN BẢO ĐỊNH

    “Bần gie lửa đóm sáng ngời
    Rạch Gầm soi dấu muôn đời uy linh! ”
    (Ca dao)

  • VÕ CÔNG LIÊM
         Tặng: Mai Ninh

    Buổi mãn khóa ra trường ở Đại học Văn Khoa vào một sáng trời trong, gió từ sông thổi lên, len vào những mái tóc thề lả lướt, ướt mượt trông gợi cảm.