Xưa nay hiếm có những người trong làng văn mà giỏi võ, trong làng võ lại viết văn hay. Chính vì thế, khi nhà văn múa võ và võ sư viết sách thường gây nên những “cơn sốt” thu hút sự chú ý của nhiều người.
Nhà văn Nguyễn Thị Bích Yến
Nhà văn múa võ giải vây cho mình
Nhà văn Nguyễn Thị Bích Yến (tác giả tập truyện ngắn “Một nửa là người”) luôn được mọi người ngưỡng mộ với biệt danh “người giỏi võ nhất Hội Nhà văn”. 9 tuổi chị đã tập võ cổ truyền, 10 tuổi chuyển sang tập Taekwondo và say mê theo đuổi từ đó. Sau khi giành nhiều huy chương trong màu áo đội tuyển CLB Quân đội, chị được các thầy động viên học và thi lên làm huấn luyện viên rồi trọng tài.
Chị từng điều khiển những trận thi đấu võ thuật khá gay cấn, những quyết định của trọng tài Bích Yến luôn được các vận động viên và khán giả “tâm phục khẩu phục”. Có nhà báo thể thao đã thốt lên: “Bao nhiêu năm theo dõi, tôi ít thấy trọng tài nào có phong cách điều khiển trận đấu tốt như cô”.
Song song với nghiệp võ, Nguyễn Thị Bích Yến cũng rất đam mê văn chương. Ngay từ khi còn nhỏ, mỗi khi có nỗi niềm ấm ức không thể chia sẻ với ai, chị lại ngồi viết nhật ký, sau này viết thành những truyện ngắn mang nhiều tâm sự. Nhiều người đọc truyện của chị hay đùa Bích Yến là cô bé “văn võ song toàn” nhưng các nhà văn thì chưa tin lắm vào khả năng võ thuật của chị. Chỉ đến khi chứng kiến chị dùng tay chặt cả một chồng ngói cao, nhà văn Đào Quang Thép và nhà văn Hà Phạm Phú lắc đầu: “Ối giời, chú tưởng cháu chỉ biết “múa văn” thôi chứ”.
Không biết từ “duyên kỳ ngộ” nào đó mà các nhà văn - võ sư đều khẳng định một điều: tận cùng của võ là văn, tận cùng của văn là võ. Tập võ và cầm bút không phải là hai việc đối lập mà trái lại còn bổ trợ cho nhau để giúp nhà văn mạnh mẽ hơn |
Yêu văn chương đến độ sẵn sàng bước từ làng võ về đầu quân tại báo Văn nghệ, để kỷ niệm một thời gắn bó với võ thuật, chị chọn bút danh “Thần Phong” (cũng chính là tên của câu lạc bộ mà chị sinh hoạt). Đi tác nghiệp, nhà văn Bích Yến nhiều lần đương đầu với những chuyện bất công, chị lại nổi máu võ sĩ “giữa đường thấy chuyện bất bằng chẳng tha”.
Một lần đang đi công tác ở miền Trung, được dân làng kể chuyện gạo cứu trợ không đến đúng tay người nghèo, Bích Yến thấy rất “nóng mặt”. Mặc dù lúc đó đã 11h đêm nhưng chị vẫn mò đi khắp làng để phỏng vấn và điều tra. Một nhóm người trong đám làm nhiệm vụ cấp phát gạo biết tin đã bí mật chặn đường và bắt chị đưa ra cánh đồng định “tra tấn”, võ sư Bích Yến đã hạ gục các đối thủ và tự thoát thân nhanh chóng.
Nhà văn Bích Yến tâm sự: “Võ thuật cho tôi sức sống vì ngày bé tôi rất ốm yếu - tập võ để nâng cao sức khỏe, còn khi viết văn tôi thấy được là chính mình. Võ thuật đã rèn luyện bản lĩnh và nhân cách của tôi, hơn nữa, tận cùng của võ chính là văn. Vì thế, tập võ và cầm bút không phải là hai việc đối lập mà trái lại còn bổ trợ cho nhau để giúp mình mạnh mẽ hơn”.
Võ sư Trần Việt Trung và tác phẩm viết về những bậc thầy dạy võ
Võ sư viết tiểu thuyết
Võ sư Trần Việt Trung là con út của tướng Trần Tử Bình, một trong những vị tướng đầu tiên của Quân đội Nhân dân Việt Nam. Cha mất sớm, mẹ đau ốm liên miên, ngày còn nhỏ, Trần Việt Trung chỉ là cậu nhóc gầy gò, yếu đuối và sợ bị bắt nạt. Thế rồi ông tìm đến võ để học cách bảo vệ bản thân và đánh bại những kẻ cậy thế mạnh hà hiếp người yếu đuối. Nhưng từ những bài học nhập môn, lời gan ruột của những người thầy đã dạy ông biết trọng nghĩa khí và hiểu ra một chân lý: học võ không phải để bắt nạt người khác, võ học mang đến cho người ta một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Giỏi võ và giỏi nghề đông y, nhưng Trần Việt Trung sống kiệm lời, hầu như không lập ngôn ở diễn đàn nào. Từ nhiều năm trước, ông đã chọn một khuôn viên rộng ở làng Yên Sở Thượng làm nơi ở và lập võ đường, bốc thuốc chữa bệnh làm phúc, luyện võ, đàm đạo võ thuật và truyền dạy cho học trò. Chỉ những học trò hoặc người thân, bạn bè mới biết Trần Việt Trung không sống bằng võ và bốc thuốc, ông hiện đang điều hành tới hai công ty tư nhân liên doanh với nước ngoài chuyên sản xuất vật liệu ngành sơn.
Ngoài thời gian làm việc tại công ty và dạy võ, ông rất chuyên chú vào việc viết sách. Tính đến nay, võ sư Trần Việt Trung đã in ba cuốn sách: “Quyền sư” (viết về những bậc thầy dạy võ), “Thầy Thiên Đức” (viết về danh y Thiên Đức, một bậc “đại sư” dạy y thuật cho ông) và “Sư đệ Học phái Dưỡng sinh Nhu quyền” (viết về những người bạn cùng học võ với ông từ thuở ấu thơ).
Đặc biệt cuốn thứ tư sắp xuất bản, ông viết về người cha thân yêu của mình - Thiếu tướng Trần Tử Bình và thế hệ những người cộng sản, họ đã có một cuộc đời rất bình dị nhưng vô cùng vĩ đại. Dự định cuốn sách sẽ được xuất bản vào dịp kỷ niệm Cách mạng tháng Tám hay ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam.
Những trang viết của võ sư Trần Việt Trung không cầu kì, trau chuốt mà giữ nguyên nét thô mộc như được đúc rút từ cuộc đời chân thành và phức tạp này. Những thông điệp gửi gắm trong đó rất giản dị, gần gũi nên phải đọc chậm rãi, chiêm nghiệm mới có cơ duyên được thấy, được nhận. Bởi lẽ, người theo nghiệp võ hiểu tường tận một chân lý: tận cùng của võ chính là văn.
Theo Phong Lan - ANTĐ
Giải thưởng văn học Sông Mekong lần thứ 11 sẽ diễn ra tại thủ đô Phnompenh, Campuchia vào cuối năm 2020. Hai tác giả Việt Nam đoạt Giải thưởng năm nay là tác giả Trần Nhuận Minh với tác phẩm sách thơ Qua sóng Trường Giang và tác giả Trần Ngọc Phú với tác phẩm Từ Biên giới Tây Nam đến đất Chùa Tháp.
Trong dịp kỷ niệm 100 năm Ngày sinh nhà thơ Tố Hữu (4-10-1920 - 4-10-2020), NXB Hội Nhà văn cho ra mắt bạn đọc tập sách dày dặn, công phu và nghĩa tình Tố Hữu - Một đường thơ, một đường đời.
Nhà thơ Vũ Quần Phương cho rằng, người cuối cùng của phong trào Thơ mới vừa từ giã bạn đọc ở tuổi 100 – thi sĩ Nguyễn Xuân Sanh - là người “không để thơ… ngủ quên trên thành công của dòng lãng mạn trước đó”.
Đoàn Ngọc Thu nói rằng chị thích thơ của mình ngày xưa hơn. Những xúc cảm ấy vẫn như còn váng vất trong những vần thơ trong tập “Sau bão” (NXB Hội Nhà văn, 2020).
Ra đời cách đây 25 năm, bộ truyện “Kính Vạn Hoa” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh có ý nghĩa đặc biệt, khơi luồng gió mới cho văn học thiếu nhi Việt Nam thời kỳ đổi mới, mang đến món ăn tinh thần lý thú bổ ích. Tuy nhiên, quá trình thực hiện bộ sách cũng thử thách những người chọn lựa bước trên con đường dài sáng tạo không ngừng nghỉ.
Nhà thơ Nguyễn Xuân Sanh sinh năm 1920 tại Ðà Lạt, nguyên quán Quảng Bình, lúc nhỏ theo học ở Trường Quốc học Quy Nhơn (cũ), sau đó chuyển ra Hà Nội.
Sáng 22/11/2020, Nhà thơ Trần Đăng Khoa đã thông báo chia sẻ tin buồn cho các nhà thơ và những người yêu thơ đó là nhà thơ tiền bối nổi tiếng Nguyễn Xuân Sanh vừa qua đời.
NXB Văn học giới thiệu “Nghề vương bụi phấn”, tác phẩm thứ ba của tác giả Nguyễn Huy Du, gồm những câu chuyện về tình thầy trò với văn phong mộc mạc, giản dị nhưng lôi cuốn, nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11.
Nhà thơ Nguyễn Xuân Sanh sinh ngày 16 tháng 11 năm 1920, quê gốc thuộc huyện Quảng Ninh, tỉnh Quảng Bình. Ông cũng là một trong những hội viên tiền phong tham gia xây dựng Hội Nhà văn Việt Nam. Năm nay ông tròn 100 tuổi. Hội Nhà văn Việt Nam vừa tổ chức chúc thọ nhà thơ Nguyễn Xuân Sanh tại trụ sở số 9, Nguyễn Đình Chiểu hôm 9/11/2020 với sự tham gia của lãnh đạo Hội, các nhà văn nhà thơ và đại diện gia đình của ông.
“Nẻo vào văn xuôi đương đại Việt Nam” là tập tiểu luận - phê bình của TS Bùi Như Hải, do NXB Văn học ấn hành tháng 9-2020.
Sáng 5-11, Viện Văn học Việt Nam đã tổ chức toạ đàm nhân kỷ niệm 100 năm ngày sinh PGS – nhà nghiên cứu văn học Vũ Đức Phúc. Đây là một dịp để các thế hệ Viện Văn học ngồi lại cùng ôn cố và “soi chiếu cho tương lai” – như lời PGS,TS Nguyễn Đăng Điệp, Viện trưởng Viện Văn học nhận định.
Bằng sự lao động miệt mài và nghiêm túc, nhà văn Lê Văn Nghĩa thường gửi đến độc giả những đầu sách độc đáo, nhiều cuốn trong số đó có giá trị như một “bảo tàng ký ức” của không chỉ riêng tác giả.
Thạch Lam (1910 - 1942) là đại biểu xuất sắc của văn xuôi lãng mạn Việt Nam thời kì 1930 - 1945. Văn Thạch Lam đọng nhiều suy nghiệm, nó là cái kết tinh của một tâm hồn nhạy cảm và từng trải về sự đời (Nguyễn Tuân).
Sáng ngày 20/10/2020, Hội Nhà văn Việt Nam đã tổ chức kỉ niệm 100 năm ngày sinh nhà thơ Tố Hữu (4/10/1920 – 4/10/2020).
Đã có nhiều nhà văn viết về Hà Nội - Thủ đô yêu dấu - như Thạch Lam, Vũ Bằng, Tô Hoài, Nguyễn Khải… Nhưng tập truyện ký “Hà Nội và tôi” (NXB Hội Nhà văn) gần 300 trang với hơn 20 tác phẩm của nhà văn Vũ Ngọc Tiến, một người Hà Nội gốc, đã cho ta biết thêm một phần chân dung về những con người của đất Tràng An thanh lịch.
Tháng 10, nhân kỷ niệm 66 năm ngày Giải phóng Thủ đô, Nhã Nam giới thiệu tới bạn đọc một tác phẩm mới của nhà văn Nguyễn Trương Quý, cây viết vốn quen thuộc với những tản văn về các góc nhỏ của Hà Nội: “”Hà Nội bảo thế là thường”.
Rất lâu rồi, không có luận văn, luận án nào về thơ Tố Hữu. Cũng lâu lắm rồi, sau Hà Minh Đức, Trần Đình Sử… rất ít người viết về thơ ông. Tôi cũng chưa bao giờ viết về thơ Tố Hữu khi ông còn sống. Nhưng với chúng tôi, thơ Tố Hữu là nguồn suối tươi mát, mạch ngầm sống động trong đời sống tinh thần. "Chúng tôi" ở đây là thế hệ những người ở lứa tuổi 70. Trong quãng thời gian 70 năm của một đời người thì ít nhất có 30 năm (1954 - 1975) chúng tôi đã được sống với thơ Tố Hữu.
Bằng kiến thức của một chuyên gia đầu ngành và sự trân trọng quá khứ một đi không trở lại, ông đã chỉ ra giá trị của cuốn sách và ý nghĩa của việc làm sống lại những kí ức Hà Nội rất đặc biệt thông qua cuốn sách này...
Có một bộ phim tôi không thực nhớ nội dung, một bộ phim của Woody Allen mang tên "Đóa hồng tím ở Cairo", câu chuyện mang máng mà tôi còn nhớ, đó là một người phụ nữ thất bại trong tất cả mọi khía cạnh cuộc đời, rồi cô vào một rạp chiếu bóng, xem một bộ phim, và trong giây phút ấy, cô quên béng mất cuộc đời mình, cô òa khóc, không phải vì mình, mà vì những nhân vật trong phim.
Năm 1941, với việc xuất bản Dế mèn phiêu lưu ký ở tuổi 20 (bản in đầu tiên có nhan đề Con dế mèn), Tô Hoài có được hai vinh dự lớn trong nghề cầm bút: Trở thành người mở đầu thể loại truyện đồng thoại; Tác phẩm mở đầu lại là đỉnh cao của thể loại, đồng thời là một trong những áng văn học thiếu nhi nổi tiếng thế giới nhất của Việt Nam.