Di động

09:46 14/10/2009
NGUYỄN THỊ THÁIVào hội Văn học Nghệ thuật được gần năm, đây là lần thứ hai tôi được đi thực tế. Lần thứ nhất cách đây hai tháng.

Minh họa: Đặng Mậu Tựu

Nếu đi những nơi mà được ngắm hoa thơm cảnh đẹp thì lần này chắc chẳng đến phần tôi. Vì hội viên quá đông, họ lại ở gần hội, có điện thoại nằm điện thoại đi, thông tin nhanh nhạy, không xa xôi tít mù như tôi.

May hôm đó lên phố thăm cậu mợ, lâu ngày, thôi, trước ghé hội. Tôi như người đi chợ muôn gặp ngày hàng ế. Không mấy người đăng ký chuyến đi thực tế này. Cũng phải thôi, đi thực tế thường được sang tỉnh này qua tỉnh nọ chỉ chỏ, khen chê, ăn của ngon, mua vật lạ. Đằng này đã không ra khỏi tỉnh còn tới chi cái huyện nghèo nhất tỉnh, xa nhất tỉnh, đất xấu nhất tỉnh, nước khan hiếm nhất tỉnh. Mấy cái nhất chẳng hay ho gì, nhưng từng đó chưa khiến hội viên vái dài không đi. Còn hai cái nhất độc đáo hơn nữa kia, đó là người nhiễm chất độc màu da cam nhiều nhất tỉnh và đương nhiên đi đôi với trẻ khuyết tật dị dạng nhiều nhất tỉnh. Thì đúng là không ít người vái quên cả nón.

Tôi thì ở đó, việc gì không đăng ký, mất gì đâu. Việc chưa xin được, đang rảnh rang ăn bám ngoại lại ở gần trường nuôi dạy trẻ khuyết tật. Đoàn thực tế chi khỏi tới thăm. Danh chính ngôn thuận theo đoàn tới thăm chứ không phải xách giùm ngoại mấy quả bầu bí sang biếu nhà bếp, không chừng ngoại còn được nở mày nở mặt ấy chứ.

Ngày tập trung đi, thâm tâm tôi hơi oán hội. Chi rồi cũng xuống đây, việc gì bắt tôi đi cả trăm cây số lên đó tập trung tốn xe đò xe buýt từ tinh mơ. Lên tới coi bộ tôi là người chót bẹt. Ngoài Chủ tịch, chánh văn phòng, thêm bốn hội viên và tôi còn có ba người lạ hoắc mà sau nghe chủ tịch giới thiệu mới biết: một bác sĩ chỉnh hình, một thương gia đại, một chuyên thần kinh. Họ đi để làm dự án chăm sóc trẻ khuyết tật và nhiễm chất độc màu da cam.

Sau lời chào hỏi giới thiệu của chủ tịch hội tôi hết oán chuyển gam liền. Tự hào lắm! Không ngờ lại được đi thực tế hoành tráng ý nghĩa thế này, đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ.

Vậy mà tôi phung phí quá nhiều thời gian để đa nghi, tủn mủn vô duyên, thật non đời quá! Chuyện chẳng dính dáng chi đi thực tế. Thu hoạch chuyến đi thì tôi đã nộp lên hội một tùy bút - Đây. Tay em bé xòe ra. - được ngoại khen hay trả nhuận bút liền bằng bao bắp đỏ, bảo còn bao bắp, chừ rảnh khỏ cho xong mai phơi lại cất vô lu kẻo mọt.

Còn chuyện kia là vầy, ba ngày trên xe, đúng ra năm ngày kia, hai ngày sau ghét quá định bụng kiếm cớ đổi chỗ, tôi ngồi cạnh cái ông luống tuổi chuyên thần kinh học. Được ngồi cạnh người trình độ càng tốt chứ sao, thường người ta hay thiếu tự tin khi ngồi cùng người có trình độ cao so với mình. Tôi thì cứ cái sách biết thì thưa thốt không biết dựa cột mà nghe, chả sao cả. Nhưng chuyện kia chẳng liên quan gì đến trình độ cao thấp.

Như đã nói ba ngày tôi ngồi cạnh ông luống tuổi là hơn hai ngày tôi khó chịu trong bụng. Hơn hai ngày bởi vì ngày đầu tiên qua bốn giờ chiều mới khiến tôi coi thường ông ta. Còn sáng, trưa chưa sao cả, ông ít nói nên tôi cũng không được dựa cột mấy. Bắt đầu bốn giờ chiều là điện thoại của ông kêu liên tục: vui vẻ, cằn nhằn, nghiêm túc, cười đùa, chỉ đạo đủ các kiểu. Ngồi bên tôi đoán được là ai gọi qua trạng thái và câu trả lời của ông ta. Cái này mới là tôi đây - xen kẽ giữa các cuộc điện thoại là mấy cuộc có tiếng chuông khác hẳn, chắc dành đánh dấu số đây, hễ nghe tiếng chuông đó là bấm tắt ngay không trả lời một lần nào. Tôi quyết không làm thằng mắt lé chứ tôi mà liếc một cái là đọc được tên chi hoặc số di động hay bàn ngay, mắt trai tơ mà.

Huyện nghèo thì nghèo vẫn có khách sạn, nhà nghỉ như ai, có điều không sang bằng và hơi… bụi vì đất nhiều hơn nhựa. Tuy nhà ở đây nhưng có dịp được ở khách sạn đường hoàng thì ở, đi cả ngày  về tắm vòi nước nóng cho sướng, dại chi về.

Xe mới dừng trước khách sạn ông đã bảo:

- Cháu với bác một phòng nha!

Chưa kịp mở miệng chủ tịch hội nhìn tôi tiếp luôn:

- Ừ, cháu ở tiện cho bác ấy.

Một cháu giữa hai ông bên bác bên chú dám nói không. Nên tôi mới cực cái lỗ tai ba đêm. Ăn cái tát nhớ đời.

Lúc tới bàn lễ tân lấy phòng, ông hỏi lễ tân:

- Phòng có điện thoại không cô?

- Dạ có. Ông lại hỏi.

- Gọi đường dài được không cô?

- Dạ được.

Vô phòng ông rửa ngay cái tay cái mặt hối tôi:

- Cháu tắm đi, bác tối mới tắm.

Tôi dạ, soạn quần áo trong túi ra giường, đi tắm.

Mới chút thôi mà thiệt tình không thích ở với ông ấy tí nào. Giá tôi được ở với một ai đó trong hội thì vui biết mấy, dù ít gặp nhưng đã quen. Ngoài phòng ông đang gọi điện cho ai đó, nói rất to tôi e phòng bên và hành lang đều nghe được.

- Ờ anh đây! Em ăn cơm chưa? Ờ ăn cho đúng giờ đúng giấc, giữa bữa phải uống sữa nghe chưa. Anh ở với cậu sinh viên mới ra trường, lúc nào về anh kể cho em nghe. Ờ anh rất yêu em, hôn em nhiều, tối anh gọi lại kẻo đau tai.

Ông gác máy nói với vào:

- Cháu tắm xong xuống ăn cơm, bác xuống trước.

Ông đi rồi, tôi vừa nhẩn nha luận về cuộc điện thoại. Đau tai, ai đau hì, ông ta đau hay cô ta đau, không biết cô hay bà đây, nhưng già rồi chẳng lẽ xưng hô nói năng với vợ lại ngọt ngào tình tứ thế, chắc cô bồ thôi. Trên xe thì tắt không trả lời về phòng thì gọi cho bồ oang oang. Kể ra chứng kiến mấy cảnh này cũng vui.

Ăn cơm xong, ông ngồi nói chuyện với chủ tịch hội và hai ông thương gia bác sĩ một lát rồi về phòng. Tôi ngồi ngoài ghế đá với một anh hội viên nên tôi không thấy.

Tám giờ tôi mở cửa phòng. Hình như ông giật mình. Ông ngồi dậy đi tắm. xong ra làm việc gì đó trên máy tính, tôi nằm đọc báo ngủ luôn. Gần mười giờ đêm ông oang oang như hồi chiều, tình tang hôn hít chúc em ngủ ngon làm tôi giật cả mình. Vậy đã hết đâu, năm giờ rưỡi sáng lúc tôi đang ngon giấc thảo nguyên ông lại dựng cái não tôi dậy mà véo von.


- Em dậy lâu chưa? Ừ dậy nhưng đừng ra ngoài sớm, tám chín giờ nắng ấm đã rồi mở cửa sổ. Anh nhớ em lắm, anh yêu em. Anh đi tập thể dục đây.

Ôi chao! A Di Đà Phật cho con lại hồn.

Tôi muốn vung mạnh một cái cho bõ thì ông nhỏ nhẹ như ngoại tôi:

- Dậy rửa mặt đi thể dục cháu! Tôi đáp lỏn chỏn.

- Cháu không đi.

Ông đi rồi tôi đã tỉnh ngủ hẳn lại luận về điện thoại. Tại sao phải nói to vậy hì, mà sao không gọi di động? Vẫn thấy ông gọi di động cho người khác đấy thôi. Thôi đúng rồi, đúng là mèo mỡ gọi di động sợ người ta biết số khó chuồn đây, mà không đúng những tay chơi mèo rành lắm, chỉ cần mua cái sim dành cho người đó, cắt cầu là bỏ sim. Điện thoại khách sạn mà đa năng có lưu số thì mình biết ông ta gọi số gì liền. Chẳng lẽ tò mò xuống hỏi lễ tân, nhưng làm vậy để làm gì. Quyết không làm thằng thóc mách tọc mạch.

Tự dưng thương cái cô nào chiều qua gọi mãi đều bị không trả lời. Còn cái cô đang được gọi đây rồi cũng bị đối xử vậy thôi. Tôi vênh mặt, mình quyết không làm gã đàn ông như thế!

Tôi đánh răng rửa mặt, thay quần áo, đang soi gương thì ông tập thể dục về. Vệ sinh xong, ông hỏi han tôi đủ chuyện nhưng chẳng dính chi tôi cả. Hỏi tới hỏi lui vẫn xoay quanh mấy đứa khuyết tật, mấy người nhiễm chất độc da cam rồi lan sang chuyện huyện có thường xuyên đến thăm trường khuyết tật, trường đó nước non, sân chơi phòng ở tốt không… Nói chung toàn những câu tôi trả lời xuôi hết, bởi thứ thì ti vi đài huyện, thứ thì loa truyền thanh xã, cộng thêm cái đài rất bền từ thế kỷ trước chuyển sang là ngoại tôi, nghe, nói, nhìn cực tốt. Đợi lúc tôi ăn cơm ngồi phát thì thứ chi quanh cái huyện nghèo này mà tôi không biết. Tôi phấn chấn hẳn, khoe khéo là hay giúp ngoại xách bầu bí, rau củ trong vườn sang biếu nhà bếp trường. Tôi thấy mắt ông sáng lên, miệng cười tựa ông bố hài lòng về đứa con. Trời à, nhưng ngay sau đó ông bố nhấc máy để chào em yêu đi ăn sáng. Tôi như trái mít rơi bịch trả lại hết phấn khích.

Những ngày tiếp theo ngoài việc đến một số nơi, chủ yếu để ba ông khách làm việc thì cứ bốn giờ chiều điện thoại ông kêu, lại tắt máy số chuông riêng, về phòng oang oang đúng quy trình. Thôi thì chuyện của người ta, tôi chăm chú tới chuyến đi hơn, nó giúp tôi nhìn thấy một số điều của huyện mình và trên xe nghe mọi người thốt tôi cũng hốt được mớ kiến thức.

Ở với ông ba ngày tôi đã thích ứng. Những lúc ông oang oang tôi coi như nhà mình gần ga xe lửa, giờ tàu đến thì còi hụ. Thế thôi!

Bỗng tôi bị lộn ngược như dơi đu. Do ông sai lập trình, còi hụ lúc quá nửa đêm, hai giờ sáng…

- Không sao đâu, em cứ tưởng thế chứ không phải đâu. Ừ anh cũng nhớ em, ngày mai xong việc sớm là anh về với em ngay. Cố gắng ngủ đi, anh hôn em, ngủ đi ừ ngủ đi.

Mấy chữ ngủ đi, ngủ đi ông hạ giọng du dương như ru. Kiểu này đành phải phá tàu thôi. Tôi vùng dậy:

- Bác vừa phải thôi, bồ bịch yêu đương ra đường mà gọi.

Bốp! Tôi mất thăng bằng chân, mông rớt ịch xuống giường. Ông đến ngồi tựa trên chiếc ghế vuông có tay vịn nhìn tôi rỉ rả.

- Bác xin lỗi đã đánh cháu. Nhưng hãy nghe để đừng bao giờ ăn nói hồ đồ với người khác khi chưa rõ. Bác biết mình gọi điện khuya khoắt lại lớn tiếng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cháu nhưng bác không thể đừng. Vợ bác sắp bị điếc hẳn, lỗi do bác nên bác rất ân hận. Cô ấy không biết vậy, tưởng mình sẽ lành thôi. Bác phải nói những lời yêu đương không phải cách nói dành cho lứa tuổi bác bởi không lâu nữa, vợ bác sẽ không bao giờ được nghe những câu như thế nữa. Tại không ngủ được, cô ấy hoang mang lo sợ vì tai đau nên gọi cho bác, bác không thể cầm di động ra đường hay lên sân thượng bởi tần sóng di động làm ảnh hưởng tai cô ấy hơn, bác đành làm phiền cháu.

Tôi cảm giác như thân mình lún xuống, lún xuống nhưng sao vẫn thấy gương mặt ông ngang tầm mắt. Cái miệng tôi lúc ấy không xứng với ông. Chỉ ngẩn người ngạc nhiên ngồi như tượng, loại tượng tạc chưa hoàn thành, mặt tượng láng lẩy quá. Dưới ánh đèn ngủ màu vàng đỏ, tượng tôi như phỗng bột bày ra không ai mua.

Ông ngồi đó nói thầm thì vào tai tượng:

- Tai vợ bác không chữa được nữa. Bác rất đau lòng. Bác cần có người bên cạnh, bác nghĩ cháu trẻ trung sẽ làm người khác vui lây. Bác phải sống cuộc sống vui vẻ, khỏe mạnh, biết hài hước để chăm sóc vợ mình. Mỗi lần đang trên đường nghe tiếng chuông của cô ấy, tắt máy mà không gọi lại ngay được bác rất lo. Thương cô ấy còn trẻ, không biết sẽ thế nào khi không còn nghe được nữa.

Màu đèn vàng ợt bởi trời sắp sáng. Ông ngồi dựa dài vào ghế, nhìn góc trần răng cắn vào nhau làm những đường gân cổ căng lên, mắt ứa ra, hạt nhỏ, đục như mồ hôi đá núi...

Tháng 12- 2008
N.T.T
(247/09-09)

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • NGUYỄN NGỌC LỢITối đó bản Phiệt có buổi liên hoan văn nghệ. Cơm chiều xong Tản đưa tôi vào đó chơi. Chúng tôi đang chuẩn bị đi thì một cô đang dẹp đám cuốc xẻng trong góc lán nói vọng ra. Anh Tản mà đưa anh ấy đi thì có mà... Anh ấy đẹp trai, gái bản theo hết, mất phần đấy... Tản cười, cho theo bớt chứ một mình tôi... mệt lắm.

  • LÊ NGUYÊN NGỮTrong bối cảnh rạt rào gió bấc và nắng trải vàng như mật bên ngoài báo hiệu Tết sắp vê, con ngựa cũng đứng dạng bốn chân như lắng nghe câu chuyện đầy hoài niệm mà Tư Gồng bắt đầu kể tôi nghe. Giản dị vì đây là câu chuyện về chính nó, Tư Gồng trước kia đã lần khân hẹn khất với tôi chờ đến Tết Con Ngựa. Mà lúc này thì đã là cuối tháng chạp rồi.

  • NGUYỄN QUANG LẬPChiều ba mươi tết, Quỳ đạp xích lô ra ga, tính đón khách chuyến tàu vét rồi gửi xích lô, bắt xe đò về quê. Vừa vào sân ga, tàu chưa về đã có khách gọi, may thế. Khách là một trung niên mặt rỗ, quần bò áo thun, kính đen gọng vàng.

  • ĐỖ KIM CUÔNG1... Cho đến lúc sực tỉnh, tôi mới nhận ra con đường ra cánh đồng tôm và những vườn dừa dưới chân núi Đồng Bò.

  • HỒNG NHU Xóm phố nằm trên một khu đất trước đây là một dẫy đồi nghe nói vốn là nơi mồ mả dày đặc, phần lớn là mồ vô chủ không biết từ bao đời nay; và cũng chẳng biết nơi nào có nơi nào không, bởi vì gần như tất cả mồ mả ở đó đều đã bị thời gian mưa gió bào mòn, chẳng còn nấm ngôi gì cả.

  • TRẦN HẠ THÁP1*Gã nằm xuống thoải mái. Cảm giác mát lạnh của ghế đá còn rịn hơi sương buổi sớm thu giúp gã chợp mắt ngay. Công viên thành phố không chỉ là bạn đời của những ai không nhà, các tên chích choác, kẻ sống ngoài vòng luật pháp... Đây cũng là nơi khá thân quen đối với người như gã. Ít ra đã hơn bốn tháng qua, từ khi gã rời một khách sạn năm sao trong thành phố.

  • THÁI KIM LAN"Làm sao biết từng nỗi đời riêngĐể yêu thương yêu cho nồng nàn”                              Trịnh Công Sơn

  • THÁI KIM LAN(tiếp theo)

  • NGUYỄN ĐẶNG MỪNGLGT: Cuộc sống cứ lao về phía trước, song những tâm hồn đa cảm thì lại hay ngoảnh nhìn về phía sau. Nước nhảy lên bờ là ánh nhìn về những ngày đã qua giữa một vùng quê bình yên của “đêm trước đổi mới”. Một bức tranh quê sống động, dung dị song ngổn ngang những cảnh đời, những cảnh tình mà chúng ta không được phép quên, bởi tư duy đổi mới của đất nước hãy còn tiếp diễn...

  • VĨNH NGUYÊNNgô - bạn tôi rủ tôi về làng Chẻ.Đến thành phố H.H., tôi mượn chiếc xe máy của một người quen. Tôi chở Ngô về làng An Hải Trung.

  • I. Nàng là nhân vật chính của vở kịch. Vở kịch đang diễn ra. Những chủ đề về tình yêu và hôn nhân, về ước mơ và sự thật, về hoài vọng và định mệnh, về sinh ly và tử biệt, v.v và v.v... đan chéo và quyện chặt vào nhau, tạo nên một trường nghĩa lơ mơ lan man đầy ảo dị mà qua đó, những nhân vật còn lại cứ tông tốc xoay xỏa quanh một nhân vật trung tâm đang chơi trò mê hoặc: nhân vật chính.

  • Đó là lần thứ mười Malio quay về góc phố ấy. Phố hẹp, những căn nhà mặt tiền nhấp nhô, khách sạn lấp lánh đèn chen cửa hàng tơ lụa, phòng tranh sơn mài phương Đông sát với những quán cà phê nho nhỏ bài trí kiểu Tây phương...

  • Năm 1966 thầy Phan Linh dạy Toán lớp 7A tại trường cấp II xã Phúc Giang. Đó là năm chiến tranh phá hoại rất ác liệt. Máy bay Mỹ cứ nhằm những tụ điểm đông người thả bom. Học sinh đến trường phải đội mũ rơm. Để tránh bom đạn trường Phúc Giang phải sơ tán về các làng, các xóm học tạm. Lớp 7A của Phan Linh sơ tán về làng Mai.

  • Gió từ đại dương lồng lộng thổi qua cửa sông, qua bãi cát trắng xoá rồi vỗ đập vào những tàu lá dài ngoằng của loài dừa nước, oà vỡ những thanh âm xạc xào.

  • Đúng sáu năm tôi không trở lại thành phố ấy dẫu rằng trong lòng tôi luôn luôn có một nỗi ham muốn trở lại, dù trong sáu năm tôi giấu kín trong lòng mình điều đó, chôn thật sâu trong suy nghĩ của mình, chẳng hề nói ra.

  • Chúng tôi tìm được địa điểm chốt quân khá lý tưởng. Đấy là chiếc hang đá ở lưng triền núi; hang cao rộng vừa lõm sâu vào vách núi. Cửa hang được chắn bởi tảng đá khổng lồ, rất kiên cố; dù máy bay Mỹ có phát hiện thấy cửa hang mà phóng rốc két, đánh bom tấn thì người ở trong hang vẫn chẳng hề gì! B52 có rải thảm bom thì lại càng không ăn thua.

  • Sau khi dọn bàn ghế xong, bà Lan chọn chiếc bàn kê sát ngoài cửa ngồi trang điểm. Từ ngày mở quán, bà đâm ra có thói quen ngồi trang điểm như thế, vừa tiện việc mời chào khách, vừa có đủ ánh sáng đầu ngày.

  • Chiếc váy của Tuyl Cleng va quệt không ngớt vào mấy vạt cỏ hai bên vệ đường. Những chỉ hoa văn ở riềm váy trông như hai cánh tay chạy như bay xuống đồi. Cuốn vở học trên tay cô nhịp nhàng lên xuống như chiếc quạt diễn viên múa. Mùa xuân sắp đến, trời đất như rộng rinh thêm. Những con chim trao trảo, chèo bẻo, ta li eo... cũng hót vang bên rặng rừng, vui lây theo nỗi vui của Tuyl Cleng.

  • Ven Hồ Gươm ở phía lề đường bên phải, cách chân tượng vua Lê Thái Tổ ước ngoài trăm mét, luôn có một bồ đoàn. Bồ đoàn là chừng dăm tấm thảm Tầu rải sàn nhập lậu từ các tỉnh phía Bắc được các gia đình Hà Nội trung lưu ưa dùng.

  • 1Sau lần đi gặt thuê cho đồng bào dân tộc ở Vĩnh Thạnh về, tôi bị trận sốt rét nặng. Dai dẳng trở đi trở lại gần ba tháng mới khỏi. Những ngày sau đó, trong người thấy cứ nôn nao, bứt rứt.