Dấu vết

16:05 30/11/2009
THI HOÀNGDấu vết

Chiếc lọ cổ rất lâu mới cất tiếng thở dài
Tưởng nhả ra chiếc đinh khoảng không lút trong cuống họng
Để than thở với những bình cổ khác
Nhưng những chiếc bình kia đã vỡ lâu rồi
Thế là vẫn cũ nguyên những lời than thở
Lại bắt đầu một im lặng mới tinh

Cả đời nuôi chiếc lưỡi trong mồm
Lúc nào cũng như con thơ đỏ hỏn
Lưỡi lửa bùng lên bao đám cháy
Nắng thỉnh thoảng có vị chua chắc là mặt trời cười
Lửa ở mặt trời có nguồn cơn khác

Tất tật mọi đồng hồ đều lên cơn sài giật
Kim giây cuống lên cũng không sao trốn được mắt người!
Sao lại có thời gian cho kẻ ác?
Câu hỏi tiết ra chất nhờn cho những bánh xe lăn
Để chở chính những câu hỏi ấy
Từ nơi này sang nơi kia
Từ nơi kia sang nơi khác!

Âm nhạc bám vào xương cốt
Trèo lên, trèo lên, trèo lên, trèo lên!
Trắng ớ ra những tã lót khăn voan vải niệm
Nỗi đau đớn của ai phát rất nét trong ta kiểu truyền hình trực tiếp
Tòa cao ốc như bị đạp từ tròng mắt ra đừng ì ở đó
Âm thanh um tùm ngọt buốt
Lọc từng lớp mình trơ ra thành cặn
Và mùa hạ gió xổng chuồng giãi bưỡi
Và mùa thu hoa cúc nở tơi bời...

Thôi hết thật rồi thế kỷ hai mươi
Vừa tiếc nuối lại vừa như thoát nợ
Lịch sử lại mang thai
Cờ lại quẫy như cá vào bể mới
Liệu có vời vẫy được người ngoài hành tinh
Liệu còn bao nhiêu chàng trai yêu nàng tiên cá
Hương sen thơm hồn người
Mặc những tuyên bố diễn văn làm thiu cơm vữa cháo.

Hoa lá ơi, hóa ra là tàn bạo (?)
Chính nó làm ta tuyệt vọng vì sự bẩn thỉu của ta
Sự bẩn thỉu không từ nghĩa đen cùng nghĩa bóng
May có máu khôn ngoan làm dấu vết
Để trái tim thôi không kinh tởm dạ dày.

Oản tù tì ra một sớm mai này
Tiếng chim hót làm những gót chân ngân lên thánh thót
Gường chiếu ngân lên, mồ mả cũng ngân lên
Hái một trái bình minh lớn hơn trái đất
Cuống quả hay cuống họng mình còn đăng đắng nhựa cây.
Ai đang rửa nỗi buồn trong nước ngọt
Đẹp quá bàn tay, chưa thấy bàn tay đẹp thế bao giờ!
                                                                 1999

(125/07-99)




 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười                                    ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép

  • Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi

  • ...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...

  • ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng

  • ...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...

  • ...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...

  • ...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...

  • Linh hồn đã bay...

  • ...Hoa giấy có màu sao không nói...

  • Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.

  • Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...

  • Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng

  • Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong

  • Chừng hoa hồng kiếp trước đã                                           hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa

  • Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng                                             đêm thả

  • Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.

  • Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng

  • Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?

  • Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm

  • I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly -                                       một người...