PHAN ĐẠO
Ảnh: internet
Cực chẳng đã
Dài đi mưa khuya hè cháy khét giấc vui ơi
Công viên nghĩ suy
Giờ
Toàn
Rong rêu
Cỏ cây
Facebookers
Gió từ sông thinh lặng
Gõ bàn phím mà dã dượi
Bởi căn bệnh nan y thời số hóa
Like dương (+) sợ virút thích - (âm)
Sa mạc lớn dần em có biết trong tim ta tim mẹ tim thầy
Ôi
Sa mạc lớn dần từ loài sói lang công nghệ
Miệng mồm tanh tưởi trắng đen
Ước chi mưa là
Cồn huyền sử
Để anh say suốt ngày đêm
Quên văn phạm cõi lưu đày
Anh sẽ chải tóc mưa suốt bốn hay năm hay ngàn triệu mùa thanh tẩy
Dọc
Dòng
Trang
Vâng
Em
Bầy đàn
Mình lại nghĩ
Không nơi nào sáng như bệnh viện tâm thần phân liệt chữ câu
Bởi
+
Hay
-
x
Hay
:
Rồi cũng là
Rô bô
Đồng phục
Có gã tâm thần
Rủ anh đi đập vỡ toang
Đèn nê ông đơn sắc
Khắp hành tinh loài rỗng ruột chen chúc nhau trên internet chầy lười
Khuya
Tôi đi dọc hành lang thương ghét của bệnh viện cuộc người
03g
Khói hương cùng mưa mặc cả
Mẹ trở lời
Mình trở mộng
ABC trở nghĩa
... ... ...
Về thôi
Này
Mộng
Huyễn
Ảnh
Bào (*)
---------------
(*) “Nhất thiết hữu vi pháp/ Như mộng huyễn bào ảnh”. (Kinh Kim Cang).
(TCSH343/09-2017)
NGUYỄN LOAN...Không thể vớt bóng trăng chìm đáy giếngcũng không thể xâu nỗi buồn thành chuỗi ngọc làm tin...
TRIỆU NGUYÊN PHONGĐi gần hết một đời mới nhớQuê nhàMái lá phên treCỏ cây vô tình như dòng khe nhỏChảy dài đến hết cơn mê
DZẠ LỮ KIỀUĐi qua...trăm suối ngàn khevẫn chưa tìm được đường về cội duyên
NGUYỄN VĂN QUANGNgười cúng vong linh cúi đầu khấn lạyNgười đốt vàng mã cho quỷ nhảy múaTiếng cười tiếng khóc tranh giành ngọn lửaLòng tro như máu chuyển mặt đen bầm
TRẦN TỊNH YÊNĐi qua dòng sông phù sa bật khóc. Dưới chânnấm độc gỗ đá chiêm bao.Bước xuống nhân gian làm người trần thếNhặt nghìn giọt lệ thả qua kiếp người
LÊ VĨNH THÁI...tìm ảo ảnh hào quang của chiếc đèn dầuchân lý ẩm mốc trăng mờ tỏ cũng là trăng...
LGT: Những dòng thơ này có một điều khác những dòng thơ khác là chúng được viết giữa những bản tin thời sự, giữa những cảnh quay hay những phút bất chợt im lặng ở phần hậu kỳ truyền hình... Những dòng thơ lắng nghe mình dặn mình, nghe tim mình rung lên giữa những ngày chưa đến, chưa qua và những ngày đã cũ, một cái gì đó rất xa ở thế giới này... Tất cả, đó là một cái gì đó rất thật như cuộc đời này, như thơ của những người làm báo.
một ngón ma thuậtmột ngón im lặngmột ngón kiếp trướcmột ngón đốm lửamột ngón tàn tro
Người con gái đã quay lưng và bước điNơi ấy tôi ngồi trong bóng chiềuGẩy tình tang lên cây đàn cũ
Có thể anh quay đivà khóctrong ngày em trở về…
Tháng 5một đêm hè nóng bỏngmặt đất gập ghềnh mặt trăng như con thuyền treo ngượctôi nhận một cái hônrồi ngỗ nghịch cười vang
Viết cho Khang
Bên thềm mưa khoan nhặtNhững hạt mưa trong vắtMà khơi lắm nỗi niềm!
Cung đàn xưalắng vào tim thầm lặngbên em bao lần giữa Huế rồi xacâu Lý mười thương nghe sao mà thương quá!đưa ai về Vỹ Dạ, Kim Long…
Mỗi mùa hè con trở về thăm mẹMẹ tuổi cao như trái chín trên cây
Đường vô “bỉ ngạn” xanh rìCái đêm hôm ấy đêm gì, em ơi!Vầng trăng Đại nội bên trờiNghiêng soi mờ tỏ mặt người đế vương…
17 tháng 6 ngày của ChaCon viết bài thơĐề lên bia mộĐất đã khô mà tim conVẫn ướt!Tháng năm dài Cha ở nơi mô?!
Ta dìu em đi về giữa yêu thương.Thoang thoảng trong gió hương hoa đồng cỏ nội.
Hàng chục năm xa quêNay lại vềăn bát cơm quêcủa mẹ
đêm miên man nắng hạtừng lớp phượng hồng lá vàng lót dưới chân emcả trong cơn mơ cũng có tiếng ve gọi mùa gay gắtmà anh dịu êm hiền hoà như đấtem tựa vào vồng ngực căng mềm như gối cưới tân hôn