Con gấu và lũ cá hồi - Nhái bén gặp nạn

11:25 13/05/2008
Truyện ngụ ngôn của TRIỀU NGUYÊN


Con gấu và lũ cá hồi
                                                                          
Lũ cá Hồi từ biển vào cửa sông. Chúng bơi ngược dòng sông, gặp đoạn dốc, nước chảy rất siết. Ở đấy, có một cái thác cao, là mốc thử thách lớn đối với chúng. Nhiều con đã bỏ cuộc, bơi trở lại, chịu tiếng xấu với đồng loại và không vượt qua nổi. Chỉ những Con Cá Hồi dũng mãnh và khôn khéo mới vượt qua được chỗ thác để đi đến những khúc sông thơ mộng, làm đẹp cho cuộc đời, và có thể tự hào khi kể lại những điều mắt thấy tai nghe ở mặt sông, lúc trở về biển cả.
Tất cả những thành bại, những toan tính ấy của đám Cá Hồi gần như không tạo nên một mảy may đồng cảm ở các con vật trên cạn, nơi đám rừng mà con sông chảy qua. Bằng chứng là, ngồi chóc ngóc trên đỉnh cái thác vừa nói là một chú Gấu to, và chú ta nhìn những cú phóng thần tốc của lũ Cá Hồi với vẻ bình thản, xem chúng không khác bọt nước đang tung toé liên tục bên thân. Có điều, là với  bọt nước thì thỉnh thoảng Gấu đưa chân vuốt mặt, còn với bọn Cá Hồi thì chú đợi, một cách chắc ăn và không lâu lắm, để chộp một con phóng ngay cửa miệng chú. Chú bắt lấy và đánh chén một cách đương nhiên, không chút tư lự.
                                                        T.NG


Nhái bén gặp nạn
                                                                 
Nhái Bén đi kiếm mồi, chẳng may bị Rắn Nước rình, tớp lấy cặp chân sau vào mồm. Nhái Bén gào lên kêu cứu. Lũ ếch, chẫu chàng, ễch ương,..., họ hàng với nó nghe thấy, nhưng chúng vốn quá sợ Rắn Nước, không tên nào dám hó hé. Bọn Rầy, Châu Chấu, Cào Cào,..., bạn bè của nó nghe thấy, khuyên nó nên chịu theo số phận.
Dẫu biết họ hàng, bè bạn đều bất lực, Nhái Bén cũng không vì thế mà buông xuôi, nó vùng vẫy quyết liệt và cố hết sức để gào to hơn. Rắn Nước vừa có phần thấm mệt bởi sự quẫy đạp của Nhái Bén, mắt lại bị chân Nhái quào đau khiến cái nhìn bị nhoè nhoẹt và không trườn nhanh được. Một con ó đang bay ngang qua phát hiện ra, đảo cánh liệng xuống, dùng chân quắp lấy Rắn Nước rồi bay vút lên.
Nhái Bén thoát khỏi miệng Rắn Nước khi Rắn bị siết mạnh bởi móng vuốt ó. Tuy thân xác bị đau đớn, nó vẫn cố lê mình vào hang. Con Cóc già ở cạnh chỗ Nhái bén, sang thăm nó, nói “Bác đã chứng kiến tất cả, cháu xử sự như vậy là rất tuyệt”.
                                                       T.NG


TRIỀU NGUYÊN
(nguồn: TCSH số 145 - 03 - 2001)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • DƯƠNG HOÀNG VĂN   

    Tháng bảy năm đó, miền Trung vừa trải qua một cơn lụt lớn. Một chuyến bay quân sự đưa tôi từ Sài Gòn ra vùng một. Chuyến đi đầy bất trắc về một miền đất dữ. Ở đó chiến cuộc đang hồi khốc liệt, bạn bè tiễn tôi với những đôi mắt chứa đầy thương cảm.

  • Tên: LÂM Vị QUÂN
    Bút danh: Rio
    Năm sinh: 1991
    Quê quán: Đà Nẵng
    Điều quý giá nhất tính đến hiện nay: tuổi trẻ
    Mục tiêu: sống thanh thản
    Hiện đang học ngành Communications ở Hoa Kỳ

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG  

    Đám người ngồi đứng lổm nhổm trên đỉnh núi, cao áp mây. Mặt trăng đã nhô lên như một mâm xôi vàng xuộm. Những cái đầu ngẩng lên, tay chỉ chỏ. Mặt trăng như cánh diều chững gió, thả ánh nhìn soi sáng mặt người cuồng nộ. Trời rất thanh. Gió chạy trên lố nhố mái đầu xòa đủ màu tóc.

  • TRẦN CẢNH YÊN

    Chúng tôi về đến Phong Chương lúc mặt trời đã ngả chiều. An, trưởng ban trinh sát tỉnh đội đi cùng tôi như reo lên khi nhìn thấy một con thuyền nhỏ dưới bến. “Chiếc thuyền là của bà Tư đó, nhà ở ngay trên bến kia” - Một phụ nữ gặp chúng tôi ở bờ sông nhanh nhảu mách rồi chỉ cho chúng tôi lối rẽ vào một ngôi nhà nhỏ nằm phía trên bến sông.

  • TRUNG TRUNG ĐỈNH

    Tôi không thể nhớ lại mạch lạc những cuộc hành trình của tôi đã diễn ra thế nào khắp thủ đô. Nhưng hôm nay, nhờ sự ưu ái của bạn bè đã xin giúp cho nhà tôi có chỗ làm - ít ra cũng được gọi như thế, khiến bây giờ tôi có cái yên tâm của người chồng mà bấy lâu tôi cứ tự cho là mình hỏng.

  • HẠO NGUYÊN

    1.
    Khi chiếc xe khách đã khuất phía cuối con đường, anh mới kịp nhận ra là mình đã thực sự tách khỏi cuộc sống cũ, những không gian cũ, những thói quen cũ, những quan hệ cũ, để bắt đầu một cái gì đó hoàn toàn chưa có tiền lệ.

  • THÙY LINH

    Mùa thu đã đến, mùa đẹp nhất trong năm đối với tôi. Tôi có cảm tưởng vào tiết thu mát mẻ, dịu buồn, con người ta sống với nhau tốt hơn và xử sự đẹp đẽ hơn.

  • THÁI BÁ TÂN

    1.
    Biết tôi viết văn, một anh bạn hiện là kỹ sư lâm nghiệp ở lâm trường S.V miền Tây Nghệ An, có gửi cho tôi một bức thư. Trong thư anh kể chuyện con voi kéo gỗ duy nhất của lâm trường, để như anh nói, tôi dựa vào đó viết một truyện ngắn mà theo anh (nguyên văn) "có thể thu hút được sự chú ý của người đọc".

  • NGUYÊN QUÂN

    Hắn rướn người về phía trước, hai bàn tay tướp máu, mò mẫm bóc từng lớp bóng tối trước mặt, hai đầu gối rách nát nhích dần trên nền đất đá lởm chởm tối đen. Ánh sáng còn ở đâu rất xa…

  • TRẦN ĐỨC TĨNH

    Có người đã từng chửi tôi là đồ chó, chẳng biết tại sao mà họ lại chửi tôi thậm tệ thế?

  • TRẦN DUY PHIÊN

    1.
    Trần Việt Chiến là con ngựa chiến. Ai cũng thừa nhận như thế, kể cả những người không ưa anh.

  • LÊ THỊ MÂY

    Anh đợi một cô bé từ bên kia lề phố bước sang, lên tiếng hỏi:
    - Này cháu, cho chú hỏi, đây là phường Năm phải không?

  • LÊ MINH PHONG

    “...Người là thánh nhân
    Người đã sống trong chúng con
    hôm nay và ngày sau

  • HOA HẠ

    Chiều vội vàng kéo tấm lưới mỏng như voan màu đỏ tía choàng xuống vùng phá Tam Giang, gió mơn man thổi nhẹ mang theo mùi chua nồng của đất, mùi ẩm mốc bốc ra từ chòi ông Bảy, mùi món cá bống kho riềng thơm phức đặc trưng rất riêng của cô Hồng ở chòi cạnh bên, mùi nước lá thơm mà dì Tư chiều nào cũng phải có để tắm cho đứa cháu đích tôn mới sinh…

  • NGUYỄN ĐẶNG MỪNG 

    Tôi làm vợ anh tròn ba mươi năm. Nhiều đêm chiêm bao thấy hắn, thấy lại vũng Cọp Rằn, tôi ú ớ kêu rên, tỉnh ra nằm khóc ấm ức.

  • PHẠM XUÂN PHỤNG

    Cuộc sống quả thực đầy bất ngờ đến mức không thể tưởng tượng nổi. Cách đây mười năm, anh có một cái tên. Một ngày sau đó, anh mang một cái tên khác cho đến bây giờ: Ma-Niu-La.

  • PHÙNG TẤN ĐÔNG

    Đời là thế. Hơi đâu mà phải hoa chân múa tay thanh minh trước bàn dân thiên hạ điều này điều nọ không mấy hay ho về mình.

  • PHẠM THỊ HƯƠNG

    Ngay sau khi ông khỏe lại, việc đầu tiên ông muốn làm là từ mặt vợ chồng tôi. Mẹ chồng tôi là một người đàn bà cam chịu. Bà không ra phản đối cũng chẳng ra đồng tình. Bà lặng lẽ ngồi mép ghế, cúi đầu như người biết lỗi.

  • NGUYỄN VĂN

    - "Hãy dẹp cái lối tự ái thỏn mỏn ấy đi"- Tôi tự dằn lòng mình bằng một câu như thế, trước khi đạp xe đi đến nhà hắn. Phải mất cả đêm thức trắng tôi mới có được cái quyết tâm như thế. Thực ra, cũng chẳng còn cách nào khác.

  • NGUYỄN KIÊN

    Tôi có anh bạn tên là Trứ, có phòng riêng ở một khu tập thể. Chúng tôi thân nhau từ hồi còn học phổ thông. Sau nhiều năm lang bạt mỗi đứa một phương, nay gặp lại, tình bạn giữa chúng tôi có phần còn thắm thiết hơn xưa.