Chùm thơ Vũ Quần Phương

09:18 03/03/2022


VŨ QUẦN PHƯƠNG

"Tấm uốn" - xi-măng của Đào Phương

Bệnh nhân nặng

Mắt treo lên góc phòng.
Ngày ngày treo mắt
và duỗi chân


Nhìn bằng tâm
đi bằng tưởng tượng
lang thang
trên những con đường đời
đã một lần qua
trong cõi xa
tiềm thức.


Suốt đời bận quá không kịp sống
giờ nằm nghe gió lộng
bờ sông
mùa cỏ may
những cánh buồm rủ rê viễn vọng
trời bao nhiêu là mây.


Cuộc đời chưa từng hiểu
nằm đây nghe hồi âm
Cuộc đời như một tấm nệm trắng tinh
hình hài anh in lại
xa hút những miền trời
gần lắm tiếng thì thào của đất
người ơi!



Chiều rừng nắng quái

Con bỗng thương cha, vợ nhói thương chồng
xa rất xa mà rọi sát tận lòng
ngỡ nhòa tắt, bỗng hằn lên từng nét
cõi nhỏ li ti, cõi lớn vô cùng

Nắng mà gắt mà gằn như máu đọng
rừng thâm u ác thú chói chang nhìn
tiếng thét lóa sáng một vùng thung lũng
em có thương anh em hãy về tìm


Đêm chưa đêm, ngày đã chẳng còn ngày
thương nhớ quá thì bừng như đám cháy
ngạo nghễ sáng mà lòng như máu chảy
giữa rừng chiều bật dậy nắng cô thôn


Ai có thương ai mà dạ cứ bồn chồn.


Rức đầu

Tay ôm đầu bịt chặt hai tai
không hẳn đau - có gì căng nứt
như trái chín mà không chín được
nặng bên trong mà nhẹ bên ngoài
thân chung chiêng, người không thật thân người


Chiều thì vàng như cơn ngái ngủ
bụi bay inh inh
ai ở trong mình
âm âm làn da

mặt gãy ngang nắng chói đèn nhòa
đường cưa nhức nhối
u u gió thổi

không đi đâu, về đâu
không ở đâu
lơ mơ chìm nổi
Yên tĩnh áp bức
trắng ập đen
sê-đuy-xen
(*)
----------------
(*) Tên một loại thuốc ngủ.


(TCSH51/09&10-1992)




 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • LÊ BÁ DUYBiết bao ca khúc để đờiMênh mông một cõi đất trời cưu mang

  • PHẠM BÁ NHƠNĐôi chân bước giữa phố người nắng nhạtChợt nhiên nghe giọng thác đỗ quyên xưaThuở ta đến em cũng vừa mới đếnMưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa

  • NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá                         Vọng Phu thế này?

  • THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu

  • TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu

  •                    NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.

  • TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...

  • NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.

  • LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...

  • DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG                                       Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này

  • ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa

  • Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...

  • Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?

  • LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.

  • Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên  Mụ nắng chan vàng

  • Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường

  • ...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...

  • Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.

  • Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức

  • Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi