VÕ VĂN LUYẾN
Ảnh: internet
Những phiến lập thể
1
buổi sáng yên lành
nghe xa xôi đàn ong rù rì và mật đọng
nghe ríu ran đôi chim từ mái lá cỏ
dễ nhầm tưởng tạp âm rỉa rói từ căn gác lòe loẹt bông giấy
có gì như xa lạ như gần gũi
thành một thói quen khó thở
hắn phóng xe chạy trốn về phía không người
ngước nhìn mây bay
2
buổi sáng con chuồn chuồn di trú bất hợp pháp
bởi lửa nguội tàn tro xó bếp
nông nổi khó cắt nghĩa
dù thời gian chất chồng sự già nua
ngộ tưởng bằng bóng mờ thủy tinh thể
hắn biết thời đã qua của anh
như tờ lịch đã bóc
đã hết một ghi nhận
3
buổi sáng gọi sự chuyển giao thành tên
đi ra từ bóng tối
ý niệm hoài thai ý niệm
chợt lóe một liên tưởng
bông cỏ lông chông nhờ gió mới chuyển mình
hắn nhờ thiếu hụt
hóa sinh muôn vạn đường bay.
Viết cho ngày mới đến
ngày mới đến
ta thì quá cũ
chiếc áo mặc đã báo mùa
đôi giày chiếc cong chiếc vênh thách thức
mặt trời còn ngủ yên nhưng bốn phía nóng bức
cái quạt máy tuổi ngang con ta lên dây cót
tiếng kêu rè rè bất thường
tiếng gà gáy ẩm ương
sáng tối dùng dằng mỏi mệt
ngày mới đến
những hạt hồng cầu buồn thiu quên chào đón
ly coffee như áo nâu sồng
từng giọt nhỏ xuống sân chùa lặng lẽ
em thôi điệu đàng
thôi sân si bên trời thuở hài nhung áo gấm
thôi gắt gỏng với con mèo khát tình gào thét đêm khuya
thôi...
ngày mới đến
cuốn sách đời ta chất đầy kỷ niệm
có kỷ niệm hóa vàng
thương đau thành tàn tro
có kỷ niệm lấp lánh kim cương
đính lên khung trời hạnh phúc
kỷ niệm biết đi vào lời hát
mang nỗi nhớ thiết tha
ta biết
kỷ niệm có là gì
khi một ngày kia ngừng thở
đất sâu dày chôn hết mọi buồn vui
ngày mới đến
ngoài kia trời hừng sáng
dễ dàng chi quay mặt
tiếc chi không mở nụ cười
ta nhắc ta
vẫy chào ngày cũ.
(TCSH395/01-2022)
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê