VĨ HẠ
Ảnh: tư liệu SH
Không tựa (2)
Tặng T.D
Cho qua đi một miền người rã cạn
Nắng xuyên chùm liễu rũ
Lưng chừng
Ngồi nghĩ về em
Tôi không bất ngờ khi đông vừa quên nhắc
Tên em
Vùng biển cây khô hạn
Mới nhớ ra mình cũng sinh từ đất, cát, mơ màng
Bụi và những vô tình ngày tháng
Ngay từ đầu đã chung kiếp không quen
Để dành vài hy vọng bạc
Em vuốt ve những cái tôi cơ hàn
Nhưng mãi rồi chỉ còn tôi vừa vặn
Một lời nhắc từ em
Những ngón chân không đủ dài để bước
Muộn màng tới và không biết cho đi
Và thôi ôm tay mình như cầm tay bè bạn
Một thờ ơ nhắc tôi đang đứng bên lề đường
Những vướng bận dạt đi theo hiện tại
Nuôi mãi thành những cuộc tình ngoại biên
Thôi thì đành im lặng
Vì đã không biết gì từ đầu
Lưng
từ thực tại qua thực tại
là vài lời nói
gãy đôi trên hai chiếc xương vai nhô
má em tựa vào chúng
như bầu trời hạ
mình xuống hai ngọn đồi
vào một ngày đầu năm,
những nhắc nhở mới lại được dặn dò
bất giác tôi có cảm giác không thực
chăn gối ngóng chờ
thực tại lại qua thực tại
mắt bên trái qua đến bên phải
những chờ đợi nói cho nhau miệt mài
em vội vàng gọi con sẻ nhỏ ngoài ban công
nó hót lúc giao trời
đến lúc này mới thôi
một giấc ngủ trưa
và những tựa đề tôi đã nghĩ giúp em
mới nãy
chậm rãi trở lại giữa những cọng tóc đen
em vội vàng viết chúng lên lưng
bằng những cọng tóc rối
và những lời nói
không giấu gì đâu quá khứ bay từ từ
con sẻ biệt từ
cái nhìn chần chừ
những lời nói cứ già trên lưng
(TCSH421/03-2024)
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.
Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết
Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta
Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười
...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...
Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?
Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời
Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.
Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong
...Ai khao khát ngủ trên đỉnh Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...