TÚ ANH
Ảnh: internet
Nhớ đá
Nhớ từng mặt đá rỗ xù rêu hoang lạnh
Hằn trăm năm tiếng chiêng
Vọng nghìn đời những khúc xường đêm
Mặt đá hiện lên mặt người lấm láp
Đá hát những bình minh bụng rỗng chân trần đi khai hoang trỉa hạt
Đá khóc mùa bão lũ ngô non rạp xác bạc úa đồi
Mẹ tôi sinh tôi vào một chiều muộn mằn ven rẫy
Hang đá thăm thẳm tối
Tiếng khóc tôi làm sáng mặt trời
Tiếng khóc cha làm đổ cây lim bên núi
Tang trắng chiết đầu xanh trắng như mặt đá nung vôi
Tôi theo cha ra suối lên đồi
Ngủ trên đá
giấc mơ sinh từ đá
Cha mong tôi làm loài hoa bông trăng nở cánh trắng cánh hồng
Loài hoa suốt một đời bám leo lưng đá
Đến một ngày gió lạ
Tôi hóa cánh chim păng póc bay xa
Cha một mình ở lại
Bầu bạn với đá
Hát xường trên đá ru mình trên đá
Ngủ trên đá chờ tôi trên đá
Tóc bạc như màu đá nung vôi
Tôi làm cánh chim trời
Trở về một ngày cánh mỏi
Con chim păng póc khóc sương khản tiếng gọi
Chỉ còn đá xù rêu kể chuyện ngày cha trút hơi thở bên đồi.
Bông liễu mơ đêm nhan sắc đọa đày
Chỉ còn lại cỏ biếc
Và cơn mưa hồi sinh trên những ngón tay
Em vẫn mơ về bông liễu đỏ
Rũ vào đêm nhan sắc đọa đày
Cỏ đã mọc lên lấp khuất lối này
Anh thoáng chốc trở thành xưa cũ
Em đi mãi vẫn thấy mình quẩn quanh trong lời hát đó
Phím mê cầm du mụ
Trút giai âm sau cuối vào mưa
Từ đấy trên những ngón tay mù
Chỉ còn muôn đường vân rối bời hoang phế
Vì một chuyến tàu rời ga mà bao mùa nối nhau dằng dặc dâu bể
Em sống bằng cơn mê của tiếng còi vọng xoáy từng đêm
Không có hẹn ước nào vào mỗi bình minh
Em vẫn miệt mài viết những lá thư rồi gửi vào khe cửa
Những lá thư mục nát còn giữ trọn thương nhớ
Rêu lên thành khúc tình ca
Cỏ lại xanh trên mười ngón mù lòa
Phím mê cầm tỉnh giấc
Một mình em vẫn hát
Bông liễu mơ đêm nhan sắc ngược mùa.
Hát cho trăng tháng bảy
Trăng phía mặt người ngái ngủ
Tay gầy chắp đêm phù sinh
Nằm nghe con đóm đóm thở
Mẹ thương đến ngại trở mình
Tháng bảy hoa ngâu đơm gió
Trổ buồn lên nén hương phai
Mẹ ngóng bấu trầy bậu cửa
Con mọt gặm nát đêm dài
Tôi đi qua đồng cỏ lạ
Gọi nấm mồ xanh bằng cha
Mẹ chưa lần mặc áo cưới
Đêm nay kết trăng làm hoa
Tháng bảy tàn trên tóc trắng
Tháng bảy mọc trên tóc xanh
Tôi là cơn ngâu ngày nắng
Mẹ thắp từ thuở trầm sinh
À ơi ngủ đi đóm đóm
Vườn quen vừa đón cha về
Ụ đất nâu tròn thơm lắm
Mẹ ngồi kể những mùa đi.
(TCSH389/07-2021)
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...
Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về
...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...
Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...
Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong
Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.
...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...
Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.
Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...
Sinh 1954 tại Nghi Lộc, Nghệ An. Hiện là công nhân ngành in ở Huế. Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Tác phẩm đã xuất bản:- Lá thời gian- Tinh khôi- Chàng ca sĩ bình minh
Sinh ngày 29 - 05 - 1978 tại HuếNguyên quán: Đồng Hới - Quảng BìnhĐại biểu Hội nghị những người viết văn trẻ Việt Nam 2 lần V và VIHiện đang công tác tại Khoa Ngữ văn - ĐHSP HuếTác phẩm: Thơ “Khi em mười chín”- NXB Thuận Hoá 1998.
Tưởng chừng như dòng sông trôi chật hương bòng, hương bưởitưởng chừng như con đường quen, quen tựbao giờhình như tôi đã có lần tiền kiếpđêm thiên hà vỡ một ánh sao rơi
Có gì mà nhớ quêGặp sông nhìn đăm đắmThương bên lở bên bồiLo quê mùa nước lớn
Bãi cát nhàu muối mặnHoang dại một loài hoaAi đặt tên Cúc biểnMàu tím đỏ mượt mà
Em về với chị, quê xưaQuê em quê chị, bây giờ quê ai?Cách xa hút tháng năm dàiSao ngày trở lại lạnh gai cả người.
(Nhân lời kể của một người chơi chim)
Chị tôiphận gáiheo may về lơ lửng sáo diều ngânSông Bồ mười hai bếnbến nào nước đụcbến nào trong...
...Không hề có chia ly, không cả lời giã từ, chỉ phương ấy trongvô vọng của em, chợt giây khắc này bừng chói...
Gương mặt thánh thiệnSáng và buồn
Sinh 1962 ở Hà Nội, tốt nghiệp Đại học hàng hải tại Liên Xô (1986) và đã từng là thuyền trưởng Hải quân. Ngô Tự Lập đã xuất bản hơn chục đầu sách bao gồm thơ, truyện, tiểu luận và dịch thuật.Anh là hội viên Hội Nhà văn Việt .