NGUYỄN KHOA ĐIỀM
Ảnh: tư liệu
Tiễn đưa một người sáng tạo
Kính tặng NHT
Ông đã bắt đầu
Còn chúng tôi đứng lại
Lời xưng tụng không hơn sự lặng im
Trước vạch trắng cuối cùng
Ông lặng lẽ,
Cao đầu,
Cất bước
Chúng tôi cúi đầu
Giữ lễ
Một thời điểm, buồn không chịu nổi
Khi ông đi với bóng của riêng mình…
2021
Nói thầm với cháu nhỏ
Tặng Diệu Ngân
Cháu cứ vui tươi
Khôn lớn
Hôm nay ông bên cháu như một người
Mai ông bên cháu như cây cam, cây bưởi
Như trái núi đằng xa
Như con đường trước ngõ
Như đất và như hoa…
Ông và cháu
Dù ra đời trước - sau
Luôn có mặt và trở thành vĩnh viễn.
Vỹ Dạ, 22/8/2020
(TCSH412/06-2023)
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê