NGUYỄN HỒNG VÂN
Mùa nắng khát
Hạt nắng rơi
nụ hoa súng tím bừng khởi
đồng bưng mùa phơi rạ
con cà cuống nâu xỉn màu tam giác
luống cuống đôi càng tìm chiếc lá lục bình xanh
giữa phương Nam biên viễn
nhà hàng xóm quây quần bên mâm cơm sáng trưa chiều lặng lẽ
mênh mông cánh đồng nắng
cỏ nắng
bông súng vô tư trổ cạn kiệt ao hồ
đoàn người dắt nhau đi miết về phía tây
tìm những hạt mồ hôi rơi
chưa thấm đất đã khô lưng chừng trời
bờ đê êm vắng
không ranh giới
đôi cánh cò bay qua miền đất đỏ
đàn trâu nhởn nhơ nhai cỏ bình minh
chia ly, mất mát chưa từng đến
phận người không ngăn những xa xôi…
mùa rạ rơm không lời
cúc xanh màu tím ngát!
Tự tình quê
Chiều ngượng ngùng, dòng sông không chảy
vùng biên cương vắng lặng phố xa mây
núi xa mờ, xanh thẫm lá cây
mây cuộn vòng đỉnh núi lấp lánh những lọn bông
cô dâu đội khăn voan ngày hôn lễ
vu quy cùng sông Vàm ánh một dòng trong
rừng biên giới xanh xanh
cánh đồng gieo tháng mưa
ruộng mạ ngời ngời
không giới tuyến quốc gia
cô gái trẻ làn da nâu hắt nắng hè nhộn nhịp
cô cười nụ đồng dao
anh công nhân nhẫn nại đạp xe qua nẻo đường vòng
khu công nghiệp tỏa khói vào mây trắng
quê hương ngày trỗi nắng
thăm thẳm nụ quỳnh anh vàng,
bờ đê xanh cỏ
bàn chân quen bùn đen mướt mát gót son hồng
gia đình trẻ cầm tay nhau lắng dịu thẳm sâu tâm hồn đồng điệu
hạnh phúc bừng dâng
nụ cười rỗi gió…
(TCSH419/01-2024)
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê