NGUYỄN HOÀI NHƠN
Ảnh: internet
Thơ viết ở quán cóc
Tọa đêm quán cóc lần khân
Rượu thăng hoa chuốc vũ vần gió, mây
Cạn ly mưa bỗng rót đầy
Thi nhân và gã ăn mày cụng nhau
Nhì nhằng trong cuộc bể dâu
Rằng thơ chưa nói hết âu sầu đời
Ta đồng bóng với đêm thôi
Đêm bù khú với sao trời làm khuây
Thi nhân tặng gã ăn mày
Câu thơ nặng nỗi lưu đày trần gian !
28.8.1992
Đò ơi
Gọi đò rát ruột đò ơi
Giật mình lũ vạc bay vùi nhàu đêm
Hai bờ như mí mắt quen
Khép sâu tiếng gọi lụy phiền, nôn nao...
Đò ơi! ỳ oạp sóng chao
Ơi đò! Nghẹn tiếng mình gào dội sang
Úp tay sấp ngả không gian
Nửa đời lỡ chuyến đò ngang đêm này
Gió khuya lật trở heo may
Chân bùn sùi sụt tanh ngầy vị sông
Đò ơi mấy nỗi đường vòng
Mi như một mảnh trăng cong lím chìm
Bước sông ngắn ngủi khó tin
Bước đời dài nấc tiếng mình gọi mê !
Đôi bờ hoang lạnh tái tê
Đốm sao vụt sáng cầm khuya bóng sào.
6.4.1990
Đàn gió
Khúc đàn gió tay cây níu quả
Trăng thượng huyền rựng sáng qua sương
Em rượu bọt sủi cay mắt chén
Ta uống nỗi buồn ta tức tưởi đêm trường
Bỗng siêu thoát bóng mình trên vách vắng
Dị bản đời ta mộng mị thất thần
Ta co rúm giữa nghìn vòng chiếu quấn
Phía bên ngoài khúc đàn gió cứa căng
Hang đá ngậm đêm đen cứng họng
Lối về đâu? Van mẹ chỉ dùm con
Hướng tay mẹ, con không nhìn thấy được
Đêm như ngân khúc đàn gió nỉ non
Lưng lửng núi, bước chân về lỗi hẹn
Đêm kíp-lê khúc đàn gió hụt hơi
ru giấc lá mơ mòng giấc lá
Để nỗi buồn thiên sứ đến ru tôi.
1.4.1990
(TCSH55/05&6-1993)
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...