NGÔ VIẾT DINH
Ảnh tư liệu
Phấn thông bay
Mây trôi trời trẻ xanh trong
Muôn đồi thông ngả bóng hoang nắng tràn
Rừng reo cùng tiếng thác ngàn
Trời mưa những đợt phấn vàng nhuốm mây
Tôi là hạt phấn thông bay
Tìm em ở giữa ngàn cây rừng đời
Phấn bay đầu dốc cuối trời
Sải cùng cánh gió nắng phơi hồn mình
Tạ ơn ngọn gió gây hình
Đã đưa phấn đến cõi mình xa xôi
Phấn tìm nhụy nhả cánh rơi
Thắp vàng hồn cõi đất trời say yêu.
Có đôi
Đồi Cù căng phồng lồng ngực trẻ
Chạm sắc trời bãng lãng áng mây
Một đời đứng với cô đơn buồn tẻ
Gió du cành sương rụng hồn cây
Nếu chỉ một hồ Xuân Hương đơn chiếc
Mặt gương lòng soi thấu nỗi đơn côi
Nào ai hiểu nỗi buồn dâng sóng biếc
Để sầu đau lắng rụng hạt sao rơi
Hai nỗi đơn côi gặp nhau chiều thông hát
Dâng Đồi Cù soi lòng nước Xuân Hương
Anh gặp em trong thiên thu Đà lạt
Linh điệu đời ẩn hiện ấm ngàn sương.
(TCSH58/11&12-1993)
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê