HOÀNG MAI
Ảnh: internet
Xâu chuỗi hạt
Cho B
Người đàn bà ngồi xâu chuỗi hạt
Kết từng hơi thở vùi chôn nghìn nghìn năm trước đếm từng ngày dài nghìn nghìn năm trước đã lâu không gặp ư?
Tiếng ai gọi giữa mùa đứng gió chỉ nghe con quạ bấu chân trên cành cây chực rớt mà mắt đau đáu nghiêng cả vai người lần hạt tóc buồn
Chuỗi từng nợ ngắn duyên dài luân hồi ngỡ tìm nhau dẫu thật thật dối dối rồi đeo vào cổ dưới mặt trời hạt thủy tinh vùi cùng đền đài đất mục phải vì thế mà trong veo như giọt nước cuối cùng trên mắt nhìn nhau thương nhau chua xót?
Người đàn bà ngồi xâu chuỗi hạt tuột mối xõa tung trên sàn nhà lanh canh lách cách quyện mùi trầm vào tóc mà không giữ nổi một lần tay buông không cầm
Thôi thì truyền kiếp nàng lỡ tay đứt vụn tình duyên nên đàn quạ bay qua bên kia cầu gãy đôi ô thước để mãi mãi không muốn tìm nhau khóc đau thêm mùa trăng khác
Vỡ đôi câu hát người đàn bà mắt không cười không khóc tay đều đều lần hạt miệng không cầu không than vườn ngan ngát hương nhài
Thả chiếc khăn xô trắng đàn cò chiều xuôi dòng
con đò rời bến
sang sông.
Có một vì sao không bao giờ tắt
Rõ ràng là người có đi ngang qua rừng hoa trắng phải không, rõ là một nghìn bước chân đã khất thực kỷ niệm rồi về đấy ngồi xếp tàng kinh kệ
Nếu có một lần em say mà không hề khóc, em hát mà không hề buồn,
em cười mà nước mắt không hề lăn, em cắn chặt môi mà tay che mặt...
Là lúc ấy hoa tường vi đổ bóng dài xuống mặt đường và trưa nay nắng gắt giữa đêm vẫn bóng người đi ngang dẫm lên bóng hoa mất rồi
Đủ trăm ngày em quay lưng lại phía sợi dây buộc dưới cổ chân,
em bảo: “au revoir” mà không nói tiếp “À bientôt” được người phải không vì quay lưng nghĩa là cách xa nhau bốn mươi nghìn phẩy một kilomet...
Tiếng con cú đêm kêu ngoài bìa rừng bảo ngày mai em đừng bước vội cứ đứng yên và ngoảnh lại kia có giọt nắng trên bàn tay đồi mồi da ngọt miết vào em ngón tay đeo nhẫn
Nhưng rừng gọi em hoa nở rồi đẹp lắm lời hẹn xưa kia mùa này và em ước mơ vì linh cảm không bao giờ đến dù chỉ một lần ngồi với nhau uống rượu giữa Mèo Vạc, đã hẹn cùng nhau rồi đưa tất cả vào chiêm bao
Nếu có một lần em mơ đi lạc mà không còn hoảng loạn em gặp ác mộng mà gối không đầm đìa nước mắt em đi ngang đêm mà không gọi tên em ở trên đỉnh núi mà không sợ miệng vực
Thấy chưa em đã quay lưng rồi toan bước mà bức tranh người bảo em tô hỏng nhưng em vẫn tiếp tục vẽ cho riêng mình rồi bỏ xuống nơi chôn nhau
Rõ ràng là người có đi qua rừng hoa trắng và để em ngồi một mình kết váy hoa đào màu hồng hồng tím tím điểm sương hay là nước mắt?
Kia ngoài kia có nắng dù là giữa đêm và em quẹt mũi vào lưng mình, bước tiếp đi, ngoảnh lại đủ rồi..
Nếu em bước thêm một bước về phía trước mặt em nhưng là sau lưng anh thì muốn hôn nhau anh phải vượt qua hai mươi tư phẩy chín nghìn dặm
Ngoài kia nắng giữa đêm hoa tường vi ngẩng mặt lên tìm những vì sao không bao giờ chết...
Có hay không những vì sao không bao giờ chết?
(TCSH414/08-2023)
Trần Quốc Toàn - Trần Tịnh Yên - Lê Anh Hoài - Trần Dzạ Lữ - Hoàng Vũ Thuật - Mai Văn Hoan - Thai Sắc - Thy Nguyên - Nguyễn Việt Chiến - Nguyễn Hữu Quý - Triệu Nguyên Phong - Hoàng Thụy Anh
NGUYỄN HOÀNG THỌ
Vĩnh Thông - Châu Thu Hà - Đỗ Tấn Đạt - Lê Nhi - Ngô Mậu Tình - Trần Huy Minh Phương - Nhung Nhung - Đỗ Thượng Thế
DUYÊN AN
NGÔ CANG
ĐỖ VĂN KHOÁI
Nguyễn Khắc Thạch - Ngô Đức Hành - Đoàn Trọng Hải - Lê Hưng Tiến - Vàng A Giang
NGUYỄN TRỌNG TẠO
HỒ THẾ HÀ
HẢI BẰNG
L.T.S: Đầu năm 1992 kiến trúc sư Tống Trần Phượng ở Sở Xây dựng tỉnh Hà Tĩnh trong khi khảo sát công trình dưới chân Đèo Ngang, đã đào được tấm bia khắc bài thơ của vua Thiệu Trị. Tác giả Trần Hữu Dinh đã chép lại toàn bài, phiên âm và dịch thơ. Sông Hương xin giới thiệu cùng bạn đọc.
Thiệp Đáng - Hữu Kim - Triều Tâm Ảnh - Đặng Nguyệt Anh - Đỗ Hoàng
NGUYỄN XUÂN SANG
HẢI KỲ
Phan Văn Chương - Nguyên Hào - Hà Nhật - Trần Nhuận Minh - Ngô Công Tấn - Từ Dạ Linh
TRẦN KHOA VĂN
VĂN CÔNG HÙNG
NGUYỄN HOÀI NHƠN
NGUYỄN LƯƠNG NGỌC
PHẠM NGUYÊN TƯỜNG