HẢI KỲ
Ảnh: internet
Con còng gió
Xuống lên theo nhịp thủy triều
Cát vo viên ném lăn vèo biển khơi
Cái mênh mông, cái nhỏ nhoi
Nghìn con sóng hóa trò chơi dã tràng.
Em còn có biết cưu mang
Cưỡi con còng gió chạy quàng biển xanh
Thì anh nhận lấy là anh
Cát vo viên ấy quấn quanh bãi bờ
Cái con còng gió ngây thơ
Cứ đi xe cát mà mơ lâu đài
Một đời nó, anh một đời
Với hư vô, hóa thành hai hão huyền
Con còng gió với biển quên
Con thuyền anh với chung chiêng chân trời
27.8.92
Phù du
Ta làm phù du thi sĩ
Quẩn bay ngọn lửa ban đầu
Cánh thơ trăm vòng mỏng mảnh
Cháy vèo cho khói nhòa nhau.
Bài thơ mới vừa ráo mực
Nỗi đau vừa mới thành câu
Dòng sông hiền lành bờ bãi
Lũ sa thoát khuất nhịp cầu.
Hoa trắng bên vườn, hoa trắng
Ta nhìn chẳng thấy hoa đâu
Bao nhiêu bướm vàng chấp chới
Lượn quanh rối rít sắc màu
Người đi tìm nơi yên tĩnh
Phù du bướm lại bay vào
Ly rượu rót tràn say tỉnh
Ta về dối cả chiêm bao
Thôi làm phù du thi sĩ
Yên tâm với phép nhiệm màu
Câu thơ kiếp này thành đất
Xin được thành hoa kiếp sau
Phù du! Phù du! Ta gọi
Phù du ơi! Phù du ơi!
Bài thơ đêm này cánh mỏi
Ngày mai chết dưới mặt trời
7.3.90
(TCSH55/05&6-1993)
Võ Văn Luyến - Huỳnh Thúy Kiều - Nguyên Như - Nguyễn Thị Liên Tâm
TRẦN XUÂN TRỌNG
Chung Tiến Lực - Nguyễn Văn Thanh - Lê Viết Xuân - Lê Khắc Dinh - Lê Điểm - Trần Thị Tường Vy
“Uống lầm một ánh mắt/ Cơn say theo nửa đời”. Nhắc hai câu thơ này, có khi nhiều thế hệ học đường sẽ khá bất ngờ vì tuổi trẻ của mình đã từng lẩm nhẩm đọc và nhớ trong cõi tương tư tuổi hoa mộng.
NGUYỄN TRỌNG LĨNH
NHẤT MẠT HƯƠNG
NGUYỄN HỒNG
NGUYÊN QUÂN
KIM LOAN
LÊ NGUYỆT
Ngôn từ là một cách thức tiếp cận mọi khả thể của thế giới quan khá hữu hiệu, mà những con người làm công việc thực hành nghệ thuật tĩnh về lĩnh vực điêu khắc, hội họa và âm nhạc như Lê Trọng Nghĩa luôn mong muốn chạm đến từng khoảnh khắc của sự sống, sự tồn tại.
NGÔ MẬU TÌNH
LÊ HẢI KỲ
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA
Đông Hà - Võ Ngột - Bùi Việt Phương - Trần Nam Phong - Nguyễn Thị Bội Nhiên - Lưu Xông Pha - Hà Văn Đạt - Trần Quang Phong
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ