Chùm thơ Đức Sơn

08:57 07/05/2024


ĐỨC SƠN

Ảnh: tư liệu

Nhớ chái bếp

Trạm thương binh về đây
Cánh rừng rậm che phủ
Tiếng bom gầm xa bên kia trọng điểm
Lọt qua đêm pháo sáng
Lọt ác liệt, về nơi con né gọn tán rừng
 mái tranh choãi chái bếp của mẹ
Đêm, những đoàn xe lao về phía trước…
Chái bếp thâm u
Lặng yên chảy trong veo dài con suối uốn qua
Dãi dầu mưa nắng, che mắt lá rừng
Mảnh vườn đơn sơ hơi ấm tình mẹ
Kháng chiến trường kỳ
Lau sậy phơi trắng dốc triền
Bất chấp muỗi, vắt, dội mưa nguồn, sốt rét
 mẹ luồn tán rừng bao la
Vòng tay để đón các con về
Ấm nóng đun nấu
Cùng đồng đội đỡ đần thương binh
Ngày đêm, mẹ giữ than củi
Sức bền tươi ngọn lửa dựng nên
Quả cảm dưới bàn tay rắn rỏi
Dốc sức bừng cháy
Người mẹ ròng rã chẳng quản
dẫu còn thiếu bữa sắn, khoai
Tình mẹ khôn nguôi
Ăm ắp là đây niềm hy vọng
Trái tim mẹ vẫy đập vượt con đường gian nan
Ao ước ngày hòa bình
Khuya sớm mẹ mong
Chân cứng, đá mềm
Trường Sơn - đất nước sừng sững
Lời thề xẻ dọc…
Da diết miền A Lưới
Ngọn lửa chái bếp mẹ dành cho con.


Bọt nước về nơi cảng cá

Bọt nước hình vợi nổi, khuya chợ đông bến bươn
Neo mắt, mắc tình bến cá

Sóng đê mê mạn nước
Chung chao đưa xô về bọt biển
Cảng thuyền chen ngợp nào mong ngóng
Như mắc nợ bọt vô tư, cho không đòi lại
Bọt nước in hình áo bà ba nách rổ
Cánh tay sung vạm
Đắm đuối nhổ neo chào!

Tiếng sóng gió có vun bọt trắng
Cảng cá vén khuya qua cửa biển
Sóng dong và sóng buộc chuỗi nhớ hứa điều gì…
Chờm ngực thuyền con mắt đàn bà
Ruỗi đuôi con nước
Dòng hải lưu tự tình khúc mong đi biển
Điều chưa biết hết thấu trước khơi xa
Chưa đoán hình bọt nước vuông tròn cứ trôi!

Cảng ló khuya
Cột khuya, bình minh lo ló
Như thể máy đẩy giòn, rẽ ngôi sóng nôn nao
Buộc vương xanh hàng dương liễu
Nhớ lắm, bọt nước về nơi cảng cá.

(TCSH422/04-2024)

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh

  • Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn

  • LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.

  • Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...

  • Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu

  • hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê