Chùm thơ Đặng Thành

15:26 25/03/2022


ĐẶNG THÀNH

Nữ sinh Huế - sơn dầu của Mai Chí Thành

Còn thương

Tôi chẳng được như người ta cao thượng
Cầu cho em hưởng hạnh phúc ấm êm
Em sang sông tôi oán hờn khôn tả
Cầu mong sao cho giông bão lật thuyền

Tôi chẳng được như người ta rộng lượng
Mong đời em mật ngọt nếm tràn môi
Tôi muốn em gặp trăm cay nghìn đắng
Để lúc buồn em chợt tiếc tình tôi

Chắc lắm người đã cho tôi ích kỷ
Trong tình yêu sao quá nhỏ nhen
Nhưng bạn hỡi ! Tôi đang yêu tha thiết
Sao người ta lại phủi sạch lời nguyền

Thà trước đây đừng thề non hẹn biển
Đừng thốt lời vàng đá khắc ghi
Nếu có yêu tôi cũng đành lặng lẽ
Đâu nói lời chua chát lúc chia ly

Ai có hiểu cho tôi - Rằng ai hiểu
Oán hờn kia dai dẳng bởi vì đâu
Nhưng người ơi chuyện muôn đời vẫn vậy
Còn oán hờn còn tưởng nhớ về nhau
* * *
Chó mẹ sinh ba con bé bỏng
Hôm qua họ bắt mất chúng rồi
Đêm xuống nó nhức căng bầu sữa
Nhớ con mình tru mãi không thôi

Nó chạy băng qua quãng đồng trống trải
Gặp vầng trăng sắp lặn cuối chân trời
Dáng cong cong tựa chó con nằm ngủ
Nó chồm lên vồ lấy mảnh trăng rơi

Rồi từng đêm - từng đêm như thế
Nó ra đồng tìm gặp dáng con
Trăng cuối tháng cứ mỏng dần lặng lẽ
Nó sắp mất đi niềm an ủi cuối cùng

Và đêm nay nó lại ra đồng trống
Mắt láo liên tìm dáng con mình
Trời đen tối - nó tru lên tuyệt vọng
Nước mắt buồn hóa giọt sương đêm.



Thư bạn

Thư bạn viết đôi dòng ngắn ngủi
Gợi cho tôi nhớ cả một thời
Mà sắc nắng huy hoàng nay sót lại
Vài mảnh tàn thoi thóp cháy khôn nguôi

Từng dòng chữ như gọi mời dĩ vãng
Về cho tôi thêm đôi phút mềm lòng
Sợ cuộc sống tựa đại dương khắc nghiệt
Khiến con thuyền quên lãng một dòng sông

Bạn bè ơi - con đường quá khứ
Cả thời gian khỏa lấp lối về
Tay gượng nhẹ xin gỡ từng cọng rối
Để tim mình sống lại tuổi say mê

Thuở cư xá nuôi đàn con xa mẹ
Tụ về đây tự mấy phương trời
Vâng - Hà Nội, dạ - ngọt ngào giọng Huế
Mái tóc thầy xanh lắm tuổi đôi mươi

Dạy cả tháng nhận đồng lương bé nhỏ
Cầm trên tay thoáng chút ngậm ngùi
Ai có hỏi - chúng tôi cười vui vẻ
Để bao điều cay đắng giấu sau môi.

Bạn bè ơi - những ngày gian khó
Bữa cơm thường ít thịt nhiều rau
Ta vẫn dạy học trò mơ ước
- Đất nước mình tươi đẹp mai sau

Ta vẫn dạy học trò nhân nghĩa
Đem tình người đùm bọc thương yêu
Như bọn mình - mùa đông xứ lạ
Ấm lòng nhau chung mảnh chăn nghèo

Nay chúng ta như dòng sông chia nhánh
Đứa xanh tươi đôi bờ bãi mỡ màu
Đứa cằn cỗi u trầm bên đá dựng
Vẫn đôi dòng thương nhớ chảy về nhau

Bạn bè ơi hãy thương nhau như thể
Cổ tích xưa nay còn mãi trên đời
Để thư bạn chỉ đôi dòng ngắn ngủi
Kéo ta về sống lại tuổi hai mươi

                              8-1992

(TCSH52/11&12-1992)

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh

  • lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết

  • Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi

  • Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài

  • Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?

  • Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước                                                                  trên đường đi qua

  • Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ

  • Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá

  • Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh

  • Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn

  • LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.

  • Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...

  • Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu

  • hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê