Chùm thơ Cao Xuân Thái

16:42 12/05/2009
CAO XUÂN THÁISinh năm: 1948 - Tại Vương quốc Thái LanVề nước năm 1960Quê quán: Hoa Lư - Ninh BìnhHội viên Hội Nhà văn Việt NamPhó Chủ tịch Hội VHNT Hà Giang - Phó Tổng biên tập Tạp chí Văn nghệ Hà Giang.


Tác phẩm đã in:
Trước đá (tập thơ) NXB - Văn học - 1997
Ngôi nhà cổ tích (Tập thơ) - Hội Văn nghệ Hà Giang 1999.
Lũng Cú chóp nón Tổ quốc -
(Phim tài liệu) - Hãng phim Hội Nhà văn Việt Nam 2000.
Tiếng đêm (tập thơ) - NXB - Hội Nhà văn Việt Nam 2002
Giải thưởng của Hội VHNT các dân tộc thiểu số Việt Nam năm 1999.
Giải nhì thơ báo Thiếu niên Tiền phong 2001.

Nhà thơ

Giá cả thì tăng, nhuận bút thơ lại ít
Chuyện áo, cơm... Không thể xem thường
Đêm
Viết
Lạnh
Gặp vầng trăng khuyết
Chợt giật mình tóc đã điểm sương...

Một đời đi, một đời chiêm nghiệm
Câu thơ viết ra thực chẳng dễ dàng (.)
Trước nỗi buồn, trước những điều cao cả
Lòng không yên như ly rượu sắp tràn...

Câu thơ viết ra thực chẳng dễ dàng!
Mà cứ ngỡ là trời cho, của được
Cứ ấm nóng, dạt dào, trong suốt
Như trẻ nhỏ hồn nhiên, như thuở ban đầu...

Không kiểu cách, nhạt suông, sáo rỗng
Có ai ngờ - Thơ là niềm đau...

------------------
(.) ý thơ Nguyễn Đức Mậu


Một nẻo thành Tuyên

            Gửi: Nguyễn Trọng Tạo

Sông Lô chảy qua miền gái đẹp
Âúm lòng tôi một nẻo thành Tuyên
Con đường xưa em đi đã khác
Những hàng cây lá rụng triền miên...

Sông Lô chảy qua miền gái đẹp
Dấu chân in bờ cát gọi tôi về
Gió đại ngàn chớm thu se lạnh
Cải vườn ngồng lốm đốm vàng hoe...

Bến sông cũ, con đò thành kỷ niệm
Vụn lửa tan mặt sóng bời bời
Nông Tiến ơi nhịp cầu đã nối
Mùa na này thơm thảo vẫn chờ tôi

Miền gái đẹp xiêu lòng du khách
Như vướng vào thuốc lú, bùa mê
Em dịu dàng nâng mời chân thật
Bát rượu đầy tôi uống cả hồn quê...

Bắc Kinh

Nhiều lăng tẩm, cung vua quá ư to tát
Nét vàng son choáng ngợp đến rợn người
Cả thế giới đổ về chiêm ngưỡng
Niềm kiêu hãnh
Vinh quang
Tàn lụi
Một thời...
Chốn triều chính dẫu thâm cung,bí sử

Tôi vẫn nhận ra
Kẻ đốt sách thánh hiền
Kẻ bòn rút sức dân...
Và tôi nghe
Hàng bạch dương đang hát
Khúc tình ca
Nghìn năm tuổi Bắc Kinh...

(169/03-03)

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.

  • Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...

  • Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng

  • Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong

  • Chừng hoa hồng kiếp trước đã                                           hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa

  • Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng                                             đêm thả

  • Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.

  • Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng

  • Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?

  • Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm

  • I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly -                                       một người...

  • Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa

  • Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.

  • Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết

  • Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta

  • Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười

  • ...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...

  • Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?

  • Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời

  • Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.