NGUYỄN HOÀNG
Trăng sáng huyền diệu, những ngôi sao lấp lánh hòa điệu cùng tiếng sóng thì thầm.
Ảnh: internet
Qua vòng tay chàng, tôi bị cuốn trôi vào một vũ trụ luyến ái đang xông hương mờ ảo. Chàng vẫn kể, giọng chàng trầm bổng đầy quyến rũ. Từ mái tóc vẻ hoang dã, hơi thở, bờ vai ghì xiết và bàn tay hua lên nhẹ nhàng nửa hữu tình nửa lãnh đạm, tất cả cùng tự nhiên bày tỏ ý tưởng của chàng. Chúng cuốn hút như một luận lý chẳng lô-gích của vũ trụ toàn thể, như một mãnh lực âm thầm êm dịu quyến rũ tâm hồn tôi vào hòa điệu hiển hiện của âm thanh vạn vật siêu hình. Hòa điệu của ái tình TRỜI-ĐẤT. Một hòa điệu bí nhiệm không tài nào cưỡng nổi.
Quả vậy! Trái tim tôi đầy tố cáo rằng, tôi khó có thể bước ra khỏi sự chọn lựa của chàng. Mọi vật, từ những vì sao, cây cỏ, cho đến những hòn sỏi đang lạo xạo dưới chân tôi, tất cả như đều vào hùa với chàng. Tôi cảm thấy cô đơn, yếu ớt làm sao!
- Ta đi về phía kia đi em! - Chàng chỉ gốc cây đa nơi có bờ tường hoang phía xa đề nghị.
Tâm thức tôi đảo lộn, cảm giác trân chối, khó chịu vụt đến. Đầu gối tôi bỗng mỏi rã rời. "Trời ơi?" Tiếng than của tôi bị bóp nghẹt từ trong tim... "Liệu có đúng vẫn là con đường mòn mỏi đó?" Tôi tự hỏi. "Phải chăng chàng cũng chỉ là đàn ông? Vẫn là thứ đàn ông đó?... Phải chăng hành tinh này chẳng có nổi một ngoại lệ nào?"...
Hoài niệm trong tôi vụt sống trở về cảm giác bi đát, ê chề của những tìm tòi tình tự đã qua. Khởi đầu là vị bác sỹ nhỏ thó, rồi đến chàng kỹ sư láu táu, kế đến là một thi sỹ đầy vẻ phách lối... Còn những ai nữa tôi không muốn nhớ tới nữa. Tất cả bọn họ đều đưa tôi vòng qua gốc cây, đến sát bờ tường. Khi không còn khoảng trống nào phía sau tôi, xung quanh tôi, khi những bờ tường trên vách đá cheo leo như đang vây hãm con người khỏi cộng đồng, khi không một ai có thể giúp được tôi, họ dấn đến, vừa hỏi vừa nói "Em có yêu tôi không!". Không một lần nào khác đi. Không bao giờ câu nói được đảo ngược lại như sự thiết yếu của một trái tim khát khao phóng rọi tình yêu đến trái tim người khác.
Tôi chợt ném cái nhìn thương xót đôi giày cao gót. Lần nào cũng vậy, khi vùng chạy khỏi những vòng tay lấn lướt, tôi trẹo chân trên cát sỏi để lại những chiếc giày rách nát, gẫy gót, nằm cong queo trên bờ đá lởm chởm vô tận, vắng bóng nhân loại này.
Tôi thở gấp, tôi muốn vùng ra khỏi cánh tay đang khoát lấy tay tôi. Cần thoát khỏi việc có thêm một kinh nghiệm đau đớn nữa. Khuôn mặt chàng vẫn bình thản, lời nói vẫn tha thiết, dịu êm. Hình như có đang thưa thớt dần trong vẻ hồi hộp. Đột nhiên tôi quyết định sẽ rời bỏ chàng khi đi tới gốc cây.
... Bóng cây đã rớt lại sau lưng tôi, tôi vẫn chưa thoát nổi khỏi chàng, chàng như một mắt lưới đầy keo dính kết càn khôn. Tôi mạo hiểm chờ đợi kết cục. Chàng là ai? Có thực chàng là một cá sinh nhập thể cùng vũ trụ?
Bước ra khỏi bóng tối nơi bức tường hoang hắt xuống. Tôi rơi vào một vũ trụ hỗn mang đầy ắp ánh trăng cùng những đám mây ngũ sắc bồng bềnh... Một vũ trụ bất khả lý hội!
Chúng tôi dừng chân trên bờ cát lóng lánh ánh trăng, sóng thủy triều gào rú đầy vẻ kiêu hùng. Chàng đã thôi nói từ lâu, nét mặt hồi hộp, ưu tư. Cánh tay chàng chuồi khỏi tôi. Tôi cúi xuống sửa mái tóc để vượt thoát đôi mắt hút sâu đầy đam mê, tự tín của chàng.
Gió thổi lồng lộng.
- Anh yêu em! - Chàng thì thầm khó khăn, nỗi khó khăn thai nghén.
Đất trời quay cuồng, vạn vật như tan vỡ.
- Không! Tiếng đáp vuột khỏi trái tim ép nén vô thức của tôi. Nó xuất hiện như một phản ứng tự vệ của những kinh nghiệm bi đát. Hơn thế, nó không chỉ là kinh nghiệm từ chàng bác sỹ và tay nhà thơ, nó khởi nguồn từ hang thẳm siêu nhiên nào đó. Như con thú bị săn đuổi tôi tìm hướng thoát.
Tôi ngoái lại phía sau, bóng tôi đổ thành vệt dài trên bờ cát mở ra vô tận. Xung quanh tôi ngập tràn ánh trăng và gió. Ngoài kia, những ngọn đèn trên thuyền các ngư dân nhấp nháy. "Không! Tôi không cô đơn!".
Chàng đã dời đi, bóng xiêu xiêu trên bờ cát, mờ nhạt rồi tan loãng vào sóng biển.
- Anh! A..nh! Tôi xé gió lao về phía chàng - Em yêu anh! Ôm lấy cổ chàng tôi thốt lên vội vã như sợ chàng bay mất.
Sau thoáng lưỡng lự, vuốt mái tóc tôi, chàng thì thầm hỏi:
- Em đã quay lại đấy ư!
- Vâng, Em đã lựa chọn khi em được tự do. Và em đã lựa chọn anh!
- Có chắc không? - Mắt chàng ánh lên vẻ trêu chọc. - Em lựa chọn anh hay em lựa chọn tự do?
- Cả hai! Tôi đón nhận đôi môi nóng bỏng từ tốn của chàng - Anh xem kìa! - Tôi thì thào vào tai chàng - Những ngôi nhà sao nhỏ mới đáng yêu làm sao! Chúng đang tự do trao cho nhau những lời tỏ tình.
- Em thật đáng yêu! - Chàng nói. Bóng chàng ấm áp quàng lên bờ vai bé bỏng của tôi. Chàng thủ thỉ. - Tất cả là như thế em ạ! Bản tính của vũ trụ là tự do.
Những ngôi sao nhấp nháy trên bầu trời mỉm cười như một lời thách đố.
Sài Gòn 5-2-1992
N.H
(TCSH51/09&10-1992)
HOÀNG CÔNG DANH
Ta sẽ không nhìn thấy gì cho đến khi chui ra khỏi nhà ga. Chúng tôi thường nói với nhau như vậy mỗi khi đi tàu điện ngầm. Đấy là chuyện hơn mười năm trước, khi tôi và anh cùng học chung ở thủ đô Minsk của Belarus.
TRIỀU NGUYÊN
Dãy phố cổ nằm hai bên đường Thuận Hòa, nơi bày bán từ cái đinh ốc xe đạp đến những sợi dây chuyền vàng đính ngọc thạch trổ tượng Quan Âm và cả Đức mẹ Maria, treo trên các giá lót nỉ màu hổ phách lóe sáng trong tủ kính, bỗng nhộn lên bởi cái tin từ cửa hiệu cầm đồ Hòa Lợi truyền ra: Mẹ của ông chủ hiệu này đang hấp hối.
NGUYÊN NGUYÊN
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của bóng tối, bên thềm cửa. Chút ánh sáng của ngày tàn bị hút tuột xuống cuối đường hầm tăm tối, âm thanh vọng lại nghe khô khốc và buồn bã vô cùng.
TRẦN HUIỀN ÂN
Năm tôi mười tuổi, buổi tối ngày giỗ Dì Sơ, mẹ tôi với nét mặt trang nghiêm mà xúc động nói cho tôi biết Dì Sơ chính là người sinh ra tôi.
NGUYỄN QUANG HÀ
DƯƠNG GIAO LINH
Bước chân Sinh sàn sạt trên đường cát giữa trưa oi nồng, thời tiết qua một trận mưa nước chưa thấm đất sau những ngày nắng nóng kéo dài.
MINH NGỌC
NGUYỄN THU PHƯƠNG
Tôi biết bố tôi tận đến lúc này vẫn không thể vui, nhưng rốt cuộc ông đã liên tiếp nhân nhượng tôi.
NGUYỄN DẬU
Chỉ một lần mà thôi
Em hỏi, anh không nói
Để cho em giận dỗi
Đôi lứa thành đôi nơi
Ê-XÊ-NHIN
LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
Tà dương bắt đầu trùm lên vùng núi đồi được phủ vô số bụi phong lữ đương trổ hoa đỏ thắm. Một mùi hương thầm kín cố hữu của một thành phố ven biển lan xa đến tận làng El Biar.
NGUYỄN LUÂN
Lâm có một thói quen vào những ngày cuối năm, thường tìm đến những vùng đất mới lạ thật xa nơi mình sống, để thưởng cái thú giao mùa của trời đất đang chuyển mình sang xuân.
NGÂN HẰNG
Tiếng gà gáy vang lên. Bầu trời vẫn một màu đen kịt. Hàng cau trước sân rì rào trong gió, những lá cau vững chãi vươn thẳng, thân cây nhẵn nhụi. Gió thổi mải miết trêu đùa, rồi ùa vào căn nhà tranh cũ kỹ. Ánh sáng le lói từ căn nhà hắt ra thành từng tia nhỏ qua những lỗ thủng trên vách.
PHẠM NGỌC TÚY
Tin siêu bão đài báo trước đó mấy ngày. Cả nhà ngồi chờ bão đến, My đi chợ ngày chủ nhật, lai rai mua mỗi ngày một ít thức ăn.
PHẠM GIAI QUỲNH
Huyên giật mình tỉnh dậy trong đêm; cơn giật mình tới thường xuyên, kéo dài trong nhiều năm, khiến cô luôn rơi vào tình trạng thấp thỏm.
CÁT LÂM
1. Tôi bắt đầu không còn sợ bóng tối nữa, nhất định là không. Khi nỗi buồn dâng lên đến ngộp thở thì bóng đêm chính là nơi nương náu cuối cùng. Điều ấy luôn đúng với tôi, một cô bé chẳng thể đi đâu nếu không có sự giúp đỡ của người khác.
LÊ MINH PHONG
Mở mắt ra đi.
NGUYỄN NGỌC LỢI
Hỏng Phỉ - Dốc Ma bên sườn trái Pù Phỉ - Núi Ma. Rừng trên Pù Phỉ âm u rậm rạp lắm. Người Thái Lũng Xài già nhất cũng chưa đi hết cái Núi Ma ấy. Người ta không dám đi bởi nó âm u rậm rạp, bởi nó lắm hổ nhiều beo…
NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH
TRẦN NGUYÊN
- Mẹ ơi sao cha vẫn chưa về?
TRẦN BĂNG KHUÊ