ĐOÀN TRỌNG HẢI
Bước phía sóng
Anh bước trên con đường của sóng
Con đường không cùng theo hải âu sải cánh
Biển ôm dải đất chạy dài hình chữ S
Biển ôm anh, nuôi anh rồi chỉ bảo con đường
Con đường thẳng như mũi tên chớp bể
Sóng ba đào nghe Tổ quốc nhói trong tim
Tiếng chuông chùa trong sóng chưa thể bình yên
Giữa mênh mông vẫn kể về những ngôi mộ gió
Con đường trên sóng không gập ghềnh sỏi đá
Nhưng sóng dồn bão tố vực biển khơi
Như mũi tàu hướng bình minh lao tới
Con đường gọi anh sóng xanh biếc chân trời
Chân anh bước dồn trên sóng ngời ngời
Nhìn phía nào cũng là biển cả
Chạm vào đâu cũng mặn mòi tôm cá
Tiếng sóng vỗ về như tiếng lòng trong
Phía trước anh là ngọn hải đăng
Mắt của biển giúp người không lạc hướng
Những bàn chân nối tiếp bàn chân trên sóng
Hơn bốn ngàn năm biển vẫn còn lắm phong ba
Bước phía sóng, con đường của những bao la
Của người đi mang trong lòng khát vọng
Anh nghe biển kể chuyện đời tỉ mỉ
Tiếng của người vọng trong sóng thầm thì…
Cánh đồng trắng
Cơn đau bén rễ
Ngày nỗi buồn cựa mình tách vỏ.
Những bước chân cô độc ngang qua cánh đồng
Đâu hình hài của chữ?
Thời gian không trôi ngược
Cỏ chẳng thể lấp đầy giấc mơ xanh ký ức.
Anh đang thức
Trước cánh đồng trắng…
Trước cánh đồng không ngày không tháng
Trổ loài hoa khao khát!
Trên cánh đồng vẫn gió
Bao bóng người vỡ lúc bình minh.
Cơn đau tự mình bén rễ
Trước cánh đồng trắng mông mênh…
Anh như người đàn bà mang thai giấc mơ mồ côi
Ngày khai sinh mắt chữ!
(TCSH428/10-2024)
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.
Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết
Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta