Chiều
Hắt nhớ
tán cây bầm rủ bóng
vươn cái cổ cò xuống sông mò mẫm mặt trời
Mẹ còn bắt cá bắt tôm
chiếc áo bạc màu dãi dầu phận nước
mười ngón tay chùm lồng rễ đước
cần mẫn cất lên những bữa tảo tần
phao sinh tồn trôi tăm bóng bấp bênh
Ráng cuối chiều quăng quãng vắng mênh mông
nghe phấp phỏng tiếng cò con gọi mẹ
thánh thiện mẫu nghi chợt toát lên khe khẽ
rướn gánh u bầm mẹ lặn lội bóng tim
nhà cỏ thơm hoa yên bình in mặt nước dâng lên
Mình ta
1.
Ừ! ta cụng chén với mình
uống vơi câu chuyện nỗi mình với ta
liêu xiêu mây trắng la đà
bạc lên phận tóc những ta với mình.
2.
Cắn đôi chiếc bóng siêu hình
nửa ta bất tỉnh, nửa mình hôn mê
mình mang biểu tượng vụng về
ta mang ước lệ bộn bề bể dâu.
3.
Cao trời thấp đất sinh đôi
mình ta lạc giữa chơi vơi nỗi người
miệng ta nuốt bóng mình cười
trong đêm con rối trò chơi lên đồng.
4.
Mơ ta một mớ bòng bong
giật mình ta lại về không bóng mình
phiêu du trong chén đa tình
bòng bong vỡ vụn bóng mình không ta.
5.
Chuông chùa điểm giọt hà sa
mình nghe ta kể bao la kiếp mình
luyến lưu bởi một chữ tình
mặt mày đâu phải chân hình dung ta.
(TCSH57SDB/06-2025)
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê