Ngỡ ngàng ngày vỗ cánh em về
Ngỡ ngàng ngày vỗ cánh
Áo trắng mây em mặc
Buổi tàn xuân
Cửa hư vô mở
Người về trên tiếng chuông ngân
Cào mòn cạn tết
Lời hẹn
Lên men cô đơn
Chén cười vơi
Trí nhớ mắc võng
Con đường này qua con đường khác
Những ngọn lá lắt lay
Cố xóa mờ bước tình hụt hẫng
Buồn rót đầy chén gió
Rượu quên châm rét đậm môi chiều
Em không về
Huế ướp đá người tôi
Níu rách mấy góc trông
Chiếc bàn quen vàng hóa dấu người
Em xưa
Trốn tận nơi đâu
Đường dẫu lắm người
Không em
Phố thành hoang vắng
Nhớ một góc ngồi quen
Tiếng cười trong vắt ngày ấm
Những ngón tình búp măng
Khuấy đảo tôi thời trẻ
Giờ chỉ là dấu ấm ức
Giờ chỉ là tiếng khóc khô
Nhỏ lên ngực đời thương tiếc
Bỏ cuộc hẹn
Về nơi chẳng bắt đầu chẳng chấm dứt
Bung chiếc dù che mù bốn góc
Không bóng không hình
Chỉ những cánh hoa nằm lại
Khoác màu phận số
Dẫu biết vô thường
Sao còn tiếc nuối
Tình
Cứ thế mà trôi
Cứ thế mà trôi.
Có mùa hoa giấy qua sông
Cắm quanh cành hoa thấm gió đông
Cây rơm tháng chạp bước lên đò
Những cánh tay tình tô son phấn
Vươn vào không vầy vẫy xuân sang
Mạn đò cùng hoa em soi bóng
Thêm một đò hoa rực rỡ trôi
Chòng chành một trời nhan sắc
Bóng đò chèo bóng nhân gian
Qua sông bán rao năm cũ
Bán hoa cúng bán tàn đông
Bán tuổi đi qua
Bán nỗi lòng trong chiếc áo lùng bùng tháng chạp
Cạo mây trời ra nước
Đò về sầu vương đeo thân rơm
Như chiếc lá vàng trôi ngang không gió
Mắt tình gội tà huy
Tâm đi ngược lối về
Bước nào là nhớ trước thương sau
Từng cành hoa vỗ lời khói hương
Rụng tro chiều trên bến
Giấc mơ xõa tóc hoang nắng
Thầm lặng kéo xuân sang.
(TCSH434/04-2025)
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê