Lũ lịch sử & quê nhà & mẹ
mẹ treo ngọn đèn lên cành bão
hơi thở già cong
xuống bóng
đen
tám chục năm một ngọn đèn mẹ treo cái nhìn lên cửa hẹp
đủ nhận ra mặt bão lũ, mặt nắng khan, mặt lặng câm, mặt gào thét...
thân quen tựa mặt người
cơn bão qua, những cơn bão qua, những cơn bão qua
những tàn phá điên cuồng được đặt tên - lịch sử
lịch sử ào qua
mẹ tôi lại ra sau nhà quét lá
trên chiếc lá non bị bức tử bằng phù sa đen
phù sa bạc
ánh mặt trời vụn nứt, rụng xuống
cùn chổi mẹ tôi
gió ngang đồi không
gió dọc suối cạn
gió xiên biển lạt
sóng tràn lộ quan
khuya hôm qua, lũ lịch sử lại về
lần này tan hoang kinh hoàng hơn lần trước, mẹ kể.
ngọn đèn dầu. tắt
nhòe mưa
lịch sử lại ào qua
mẹ tôi lại ra sau nhà quét lá
khóc lá non
mẹ ơi, đừng quét vội
lòng con trồi xé mầm đau
Thư cho em
này em.
chẳng bao giờ len đầy khoảng vắng. anh từng nghe cuội đá thì thào cỏ hoa. mặt đất ngày một dày dấu nhau. thế giới 7 rồi 8 rồi 9 tỷ người. rồi người và người... mọi lối mòn trở nên chật chội. họ xích về gần nhau
ồ không.
sự tham lam trong máu thịt anh xác thực điều đó
bởi sự sống - nước và lửa
bởi sự sống - hào quang và bóng tối
bởi sự sống - tự do cũng cần định danh
chẳng con đường mới nào
khởi xuất từ lối lạ
ừ. mưa.
như mưa. mưa không tin mình lọt ra từ vụng về nứt gãy.
kìa em. những hạt mưa khát nước. những dòng sông khát nước.
những cánh đồng khát nước. chồi xanh khát mắt xanh...
ồ không.
những vết nứt cuội đá, những vết nẻ ruộng đồng không tin sẽ có
cuộc chiến tranh vì nước. những cánh buồm nâu không tin sẽ có
cuộc chiến tranh vì lửa
nhưng
trái tim giống người
lạ, khác
họ nghĩ gì, em biết không?
(TCSH430/12-2024)
BẠCH DIỆP
LÊ VI THỦY
NGUYỄN LÃM THẮNG
MAI TUYẾT
TRẦN TỊNH YÊN
Mai Quỳnh Nam - Nguyễn Ngọc Hạnh - Từ Dạ Linh
LÊ HOÀNG ANH
THANH THẢO
DUYÊN AN
NGUYỄN THÁNH NGÃ
VŨ TUYẾT NHUNG
HUỲNH MINH TÂM
ĐÔNG HÀ
THY NGUYÊN
TRẦN VĂN LIÊM
ĐINH TIẾN HẢI
Nguyễn Hữu Quý - Bùi Sỹ Hoa - Nguyễn Đức Hưng - Trần Huy Minh Phương - Hoàng Vũ Thuật - Lâm Bằng - Tô Ngây
NGÔ QUANG HUỆ
NGUYỄN QUÂN
Những câu thơ của Trần Việt Hoàng như áng mây không ở lại mà điểm xuyết bóng mình trên dòng thời gian. Hình ảnh thơ là thế mạnh trong thơ Hoàng, soi thấy giấc mơ hao gầy, chái bếp của mẹ, lũy tre sân nhà, mái rạ tẩm đầy nhớ thương, soi thấu “tiếng chuông vọng mòn đỉnh núi”.