Nhà thơ Trần Hoàng Phố - Ảnh: internet
Có gì đợi chờ hỡi những con đường của tuổi ấu thơ chân trần chạy băng qua cánh đồng khát vọng và ban mai cười lúng liếng những tia sáng của bình minh cuộc sống mới bắt đầu Có gì đợi chờ hỡi giọt sương lung linh qua kẽ lá và thầm thì với trái tim tôi về một niềm vui bất chợt Một khoảnh khắc xanh của bầu trời vời vợi Tôi đã thả tâm hồn tôi bay cùng với một cánh chim Núi đồi bình nguyên lướt đi dưới những cánh thuyền mây lờ lững Và tâm hồn tôi bềnh bồng chậm rãi trôi trên đại dương của mênh mông Mỗi mùa xuân thời gian băng qua với chuỗi tháng ngày đan vào những cuộc đuổi bắt vô cùng trên con đường đổ ra biển cả cuộc đời Trong trái tim tôi có những nhánh sông con vươn cánh tay trẻ trung băng qua những vùng sôi nổi Tôi đi qua những con đường những chân trời xa xôi còn mở ra nỗi đợi chờ sáng láng Những hàng cây ven đường đong đưa những cụm hoa muống vàng chín đượm Nói với mỗi cơn gió đi qua một niềm nhắn gởi Hãy mang những hạt giống của niềm ước vọng đi xa và hãy gieo xuống những vùng đất màu mỡ Mặt trời đã đi qua nhiều xứ sở vẫn không hề biết mỏi Mỗi ngày lại bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm những gì cuộc đời hứa hẹn Có thể khi đêm đến những vì sao sẽ kể lể những bài hát ngợi ca những điều đã bắt gặp diệu kỳ trên mỗi chặng dừng chân Có thể khi đêm đến những vì sao sẽ kể lể vẻ quyến rũ của những chân trời mới lạ chưa bao giờ được nhìn thấy trong đời Và sau giấc ngủ dịu êm xén đi những vết nhăn của nỗi niềm phiền muộn và lau khô những giọt nước mắt tiếc thương những mất mát rơi rụng ven đường Ngày mai tôi lại lên đường và trái tim thắp lên một ngọn lửa tươi mới của ước mơ dòng háo hức như hôm qua: hôm bắt đầu cất bước. (15/10-85) |
NGUYỄN LOAN...Không thể vớt bóng trăng chìm đáy giếngcũng không thể xâu nỗi buồn thành chuỗi ngọc làm tin...
TRIỆU NGUYÊN PHONGĐi gần hết một đời mới nhớQuê nhàMái lá phên treCỏ cây vô tình như dòng khe nhỏChảy dài đến hết cơn mê
DZẠ LỮ KIỀUĐi qua...trăm suối ngàn khevẫn chưa tìm được đường về cội duyên
NGUYỄN VĂN QUANGNgười cúng vong linh cúi đầu khấn lạyNgười đốt vàng mã cho quỷ nhảy múaTiếng cười tiếng khóc tranh giành ngọn lửaLòng tro như máu chuyển mặt đen bầm
TRẦN TỊNH YÊNĐi qua dòng sông phù sa bật khóc. Dưới chânnấm độc gỗ đá chiêm bao.Bước xuống nhân gian làm người trần thếNhặt nghìn giọt lệ thả qua kiếp người
LÊ VĨNH THÁI...tìm ảo ảnh hào quang của chiếc đèn dầuchân lý ẩm mốc trăng mờ tỏ cũng là trăng...
LGT: Những dòng thơ này có một điều khác những dòng thơ khác là chúng được viết giữa những bản tin thời sự, giữa những cảnh quay hay những phút bất chợt im lặng ở phần hậu kỳ truyền hình... Những dòng thơ lắng nghe mình dặn mình, nghe tim mình rung lên giữa những ngày chưa đến, chưa qua và những ngày đã cũ, một cái gì đó rất xa ở thế giới này... Tất cả, đó là một cái gì đó rất thật như cuộc đời này, như thơ của những người làm báo.
một ngón ma thuậtmột ngón im lặngmột ngón kiếp trướcmột ngón đốm lửamột ngón tàn tro
Người con gái đã quay lưng và bước điNơi ấy tôi ngồi trong bóng chiềuGẩy tình tang lên cây đàn cũ
Có thể anh quay đivà khóctrong ngày em trở về…
Tháng 5một đêm hè nóng bỏngmặt đất gập ghềnh mặt trăng như con thuyền treo ngượctôi nhận một cái hônrồi ngỗ nghịch cười vang
Viết cho Khang
Bên thềm mưa khoan nhặtNhững hạt mưa trong vắtMà khơi lắm nỗi niềm!
Cung đàn xưalắng vào tim thầm lặngbên em bao lần giữa Huế rồi xacâu Lý mười thương nghe sao mà thương quá!đưa ai về Vỹ Dạ, Kim Long…
Mỗi mùa hè con trở về thăm mẹMẹ tuổi cao như trái chín trên cây
Đường vô “bỉ ngạn” xanh rìCái đêm hôm ấy đêm gì, em ơi!Vầng trăng Đại nội bên trờiNghiêng soi mờ tỏ mặt người đế vương…
17 tháng 6 ngày của ChaCon viết bài thơĐề lên bia mộĐất đã khô mà tim conVẫn ướt!Tháng năm dài Cha ở nơi mô?!
Ta dìu em đi về giữa yêu thương.Thoang thoảng trong gió hương hoa đồng cỏ nội.
Hàng chục năm xa quêNay lại vềăn bát cơm quêcủa mẹ
đêm miên man nắng hạtừng lớp phượng hồng lá vàng lót dưới chân emcả trong cơn mơ cũng có tiếng ve gọi mùa gay gắtmà anh dịu êm hiền hoà như đấtem tựa vào vồng ngực căng mềm như gối cưới tân hôn