Bên tượng Mỵ Châu

15:15 26/03/2008
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...

Nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ

I

Tôi đi về kinh thành Ốc
Nơi có đền Mỵ Châu 
Trên đường tôi qua 
Bắt gặp mùi hương của đầm sen đầu hạ 
Đầm sen xanh biếc quá 
Một bông sen hồng tươi 
Như gương mặt đẹp của người con gái ngày xưa 

Tôi đi về kinh thành Ốc 
Nơi có đền Mỵ Châu 
Trên đường tôi qua 
Bắt gặp mùi hương của đồng lúa chín 
Một bông lúa vàng tươi dịu hiền 
Như ý nghĩ bình yên 
Như niềm vui; hạnh phúc 
Người con gái ngày xưa khát khao  

II 

Giặc đến gần, giặc đã kề bên 
Chiếc nỏ quí đã về quân phản bội 
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa 
Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng 

Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt 
Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ 
Nàng gọi thiết tha tên chàng Trọng Thuỷ 
Lòng trắng trong đâu nghĩ chuyện dối lừa 

Và đường gươm An Dương Vương căm giận 
Gương mặt ngây thơ trên mình đẹp lìa rơi 
Con ngựa hồng chồm lên uất hận 
Bờm tung cao như ngọn lửa ngang trời  

III  

Tôi đứng bên người của nghìn xưa 
Nghe nỗi đau thét gào trong gió bụi 
Mỵ Châu hỡi không đầu - vết thương còn chảy máu! 
Một khắc lầm huyền thoại mãi còn đau.

LÂM THỊ MỸ DẠ
(nguồn: TCSH số 1 - tháng 6.1983)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Hoàng Vũ Thuật - Lê Vĩnh Thái - Nguyễn Ngọc Hòa - Nguyễn Văn Quang  - Trần Gia Thái - Hiếu Vinh - Chử Văn Long - Đông Hà - Trần Hoàng Phố - Nguyễn Hoa - Fan Tuấn Anh - Vạn Lộc - Nguyễn Thánh Ngã - Nguyễn Tất Hanh

  • LGT: Mộng là cõi cứu chuộc tâm hồn của thi nhân khi thực tại không còn là nơi để họ hiện hữu. Với Lưu Trọng Lư thì điều đó hiển nhiên đúng. Không phải một cách vô cớ mà trong Thi nhân Việt Nam Hoài Thanh viết: “Giá một ngày kia Lư có nhảy xuống sông ôm bóng trăng mà chết ta cũng không ngạc nhiên một tí nào.” Nếu thế thì đó cũng  chính là cái “mơ về”, cái “tìm đến” trong miền sáng tạo riêng của thi nhân.

  • Hoàng Vân - Nguyễn Đạt - Vĩnh Nguyên - Ngàn Thương

  • Thanh Thảo - Phạm Ngọc Cảnh - Nguyễn Thị Hồng - Tạ Hữu Yên - Bảo Định Giang

  • Vương Kiều - Lê Đình Ty - Huệ Nguyên - Từ Nguyễn - Từ Dạ Linh - Hoàng Xuân Thảo - Đoàn Mạnh Phương

  • Tôn Phong - Nguyễn Thất Hanh - Bùi Tấn Xương - Trần Thị Ngọc Mai - Nguyễn Tuất

  • Trần Xuân An - Lý Hoài Xuân - Mai Nguyên - Trần Thị Huyền Trang - Trần Bá Đại Dương - Nguyễn Loan - Trần Thị Hiền - Đỗ Văn Khoái - Phùng Tấn Đông - Hồ Huệ - Tôn Lệ Thu Châu - Nguyễn Hữu Quý - Nguyễn Phi Trinh - Việt Trác

  • Tế Hanh - Hoàng Vũ Thuật - Nguyễn Khắc Mai - Tuyết Nga - Thái Ngọc San - Đặng Thị Kim Liên - Trần Vạn Giả - Huỳnh Duy

  • Lê Văn Ngăn - Nguyễn Xuân Thâm - Phan Lệ Dung - Bành Thanh Bần - Đào Duy Anh

  • HỒNG NHUChiếc tàu cau                        (Trích)

  • Minh Huệ - Xuân Quỳnh - Phương Thúy - Trần Thị Hiền - Trần Hải Sâm - Trần Khắc Tám - Hà Linh Chi - Mai Văn Hoan - Văn Tăng - Thiệp Đáng - Nguyễn Thành Phong - Hà Nhật

  • LTS: “Đi về sao chửa về đi” có lẽ là câu nhắn nhủ nhiều ý nghĩa nhất của Đào Tiềm vào cuối cuộc nhân sinh. Mười năm trước, ở tuổi bảy mươi, sau hơn 50 năm gắn bó với thơ ca, nhà thơ Tường Linh đã viết bài “Khúc ca quy ẩn” như lời từ giã đời thơ.

  • LTS: Đỗ Hoàng, sinh ngày 11-10-1949 tại Lệ Ninh, Quảng Bình, có thơ in từ năm 1970 ở các sách báo Trung ương và địa phương. Các tập thơ đã được xuất bản: Mùa lên xanh (in chung) - NXB Tác phẩm Mới 1978; Những miền đất nhớ (in chung) - NXB Lao động năm 1983; Những cánh rừng (in chung) - NXB Thanh niên năm 1984…