Báu vật màu lục bảo

09:24 28/11/2011
PHẠM PHƯƠNG Y cao lớn và nhàu nát. Điều đó làm cho con người y trở nên bí ẩn khác thường. Ở y, người ta thấy rõ đường nét của một người Âu với sống mũi cao và đôi mắt sâu hoắm như một vết thương. Nhưng, cũng trong vết thương sâu hoắm ấy, rõ ràng hiển hiện một sự mênh mang đến kì cục. Trong đôi mắt ấy... có biển cả. Và, đen sì - một màu đen Hoa Bắc chính gốc không lẫn đi đâu được.

Minh họa: ĐẶNG MẬU TỰU

[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 <![endif][if gte mso 9]> <![endif][if gte mso 10]> <![endif]

Y không phải là bảo ngọc trong tay nhà vua. Y là chiếc Tù Và được làm từ sừng của con bò duy nhất còn sống sót qua nạn đại hồng thủy đã nhấn chìm thiên hạ. Hết thiên niên kỉ này đến thiên niên kỉ khác, cuối cùng, châu về Hợp Phố, Tù Và đã tìm được nhà vua - người trị vì vĩ đại Trung Hoa. Chiếc Tù Và rúc lên những hồi ghê rợn, vang ra những đại dương xa xôi nhất, những mảnh đất hoang sơ nhất, bí hiểm vùi mình trong khoảng không gian đầy nước, nắng và trời.

Y gặp nhà vua vào đúng giờ Thìn một ngày mùa đông, tuyết rơi như mê hồn trận. Đó là lần đầu tiên. Nhà vua là một người đàn ông nhỏ nhắn, nước da xanh nhớt của người thiếu nắng. Đôi môi thâm sì và run run. Có vẻ, nhà vua đã kiệt quệ vì quyền lực và đàn bà. Dáng vẻ cao quý của nhà vua không khỏa lấp được sự bất lực về thể chất. Đối diện với con người cầm trong tay vương quyền tuyệt đỉnh, y hiểu rõ thế nào là uy lực đế vương. Một khối khí lớn đè lên sức chịu đựng đã kinh qua bao sóng gió biển khơi của y. Y thấy lòng bàn tay mình ướt lớp nhớp, từng sợi tóc sau gáy bết lại. Là một kẻ phàm phu tục tử, y chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ được diện kiến long nhan.

Tiết trời giữa đông ngày càng sa lầy trong tuyết và giá buốt. Sau chuyến viễn du vô định đến những vùng biển phía Nam thất bại, y lại trở về căn nhà tồi tàn trên một khu phố ổ chuột phía bắc đô thành, gần như không muốn tiếp tục ý định chinh phục biển khơi. Mặc dù những kho báu ở xa tít ngoài những làn nước xanh như ngọc thạch ấy quyến rũ y hơn là sự êm ấm của một gia đình phụ từ tử hiếu. Cha y, một nhà buôn hết thời, mặt mũi nhăn nhúm, luôn kể những câu chuyện cũ về những chuyến đi với giọng điệu cằn nhằn. Lạ kì, những câu chuyện ấy lại cuốn hút y đến mức y muốn xé tung bầu trời thái bình thịnh trị và bàn tay úp ngược của hoàng đế mà y đang phải sống dưới đó mỗi ngày. Những chuyến vượt con đường tơ lụa của ông già ngày trước, hình ảnh những con lạc đà hay những đụn cát trên sa mạc, những kho báu ứa tràn trên miền đất dữ, dù khắc kỉ, vẫn bền bỉ ca hát trong cái đầu nhỏ bé của y.

Có một câu chuyện kì lạ mà người cha đáng kính của y cứ kể đi kể lại mỗi khi ông ta lên cơn mất trí, lẩn thẩn ngồi trên chiếc đại trường kỉ. Câu chuyện về viên ngọc màu lục bảo. Truyền thuyết kể rằng, sau khi đã tạo ra con người, công việc của Nữ Oa xem như đã xong. Nhưng không ngờ, tiếp sau đó, một tai họa đã giáng xuống đầu con người. Ở trên thiên cung, thần Cộng Công làm phản, đem quân thiên ma đánh vào thiên giới. Thần Chúc Dung bèn đem quân ra chống cự, cuối cùng đã dẹp được loạn tặc. Cộng Công bị thua đau, không muốn trở về mà chẳng làm nên gì, hắn dùng đầu húc gãy cây trụ chống trời. Trụ trời bị gãy sụp, lập tức làm cho thiên địa hỗn độn. Ở mặt đất cũng bị tai họa, trên bầu trời xuất hiện lỗ đen lớn. Nhìn thấy cảnh nước sôi lửa bỏng, Nữ Oa thương tâm, không nỡ thấy con người lâm vào cảnh cực khổ, bà bèn quyết tâm vá lại bầu trời. Viên ngọc màu lục bảo là nước mắt của Nữ Oa khóc cho nhân gian, con cái của Người. Giọt nước mắt rơi xuống biển. Không ai tìm thấy nó nhưng chính màu của nó đã nhuộm nước biển thành xanh như vậy. Một màu lục bảo mê li để cho tất cả nhân gian phải say đắm. Bí ẩn và đắm chìm như tình yêu thương bao la, bất diệt của thần thánh.

Viên ngọc quyến rũ y.

Cuối cùng Y quyết định ra đi. Bất chấp sự ngăn cản của ông già tội nghiệp, luôn mồm nhắc đi nhắc lại chuyện thành thân, y vẫn nhất quyết nhảy lên con tàu gỗ giao phó mạng sống của mình cho Long Vương, Hà Bá...

Chuyện đó đã xảy ra được vài năm. Điều ân hận duy nhất của y là y vẫn trôi nổi ngoài biển, tìm kiếm vô vọng viên ngọc khi cha y trút hơi thở cuối cùng trên chiếc giường rách tơi tả, bên cạnh chỉ có người quản gia già nua. Ông già sắp chết trăn trối cho tên nghịch tử: đừng theo đuổi những cuộc hành hương không hướng về Mecca.

Y không hiểu.

Người đời không cần hiểu những điều người ta không yêu mến.

Y căm ghét những cuộc hành hương thần thánh vì tôn giáo mà cha và ông của y đã thực hiện. Y căm ghét tôn giáo cũng như căm ghét sự ngột ngạt của những định kiến trong cái vỏ ngụy tạo đầy những mưu mô chính trị của những kẻ cao sang, quyền quý. Ông già mộ đạo không thể hiểu nổi: Y cần biển khơi. Y không cần Mohamad chứng kiến cái chết vì Mecca của y. Thánh địa của y nằm ngoài biển.

Biển bao la. Tận tụy sóng, dào dạt, ước định. Phiêu du cánh chim trắng chao nghiêng. Thánh địa của Y có báu vật lấp lánh màu lục bảo. Thánh địa của Y có những cô gái da nâu, nhảy múa trên bãi cát triền miên trắng xóa cõi lòng y.

Y sinh ra là kẻ phụng sự đấng tiên tri vĩ đại. Điều đó chỉ là cục xương làm tắc nghẽn cổ họng non trẻ của y khi y còn bé con.

Giờ đây, y đã cải đạo.


Y thất bại trên con đường tìm báu vật, gần như vậy. Y bị đá ra khỏi những chiếc tàu cá chỉ vì lũ ngư dân ngu dốt đâu thể hiểu được trên đời có một viên ngọc tuyệt đẹp. Chúng chỉ cần có cá, cá và cá. Cá to, cá bé, cá mẹ, cá con mới chính là mục tiêu của cuộc đời chúng. Y không chịu nổi sự đần độn đến si dại của con người. Nó làm y phát mệt.

Sau vài lần cố gắng thuyết phục những thương thuyền lớn, y cũng được sự ủng hộ của vài người trong số họ. Họ cấp thuyền, lương thực và nước để y có thể tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình. Một thời gian lênh đênh với sóng gió, sức y đã cạn, thuyền vỡ, lương thực hết, người chết. Trong cơn mơ, y thấy cha mình hiện lên dưới hình hài của một lão Long Vương, thân dưới là đuôi cá, thân trên là một người Hồi giáo, quấn khăn trắng, mặc Sari. Cha y cầm cây quyền trượng chỉ vào mặt y nói: “Đừng theo đuổi những cuộc hành hương không hướng về Mecca”. Giật mình tỉnh dậy, y thèm được nhìn thấy đất liền.

Y trở về, có ý định thành thân lập nghiệp. Mùa đông ám trong lòng nó những uất ức như chí khí của người quân tử bị vùi dưới váy đàn bà. Y mệt mỏi dần.

Lần này là thiên tử cho vời y đến để biết về kho báu.

Ý thiên tử là ý trời.

Hoàng thượng hiện ra trước mắt y chẳng khác gì một thứ tôn giáo cũ rích, uể oải và bạc nhược. Nhưng quyền lực từ vị vua này làm y choáng ngợp.

Dù gì, con người ta vẫn là xương là thịt.

Xương thịt nào cũng biết đau đớn và biết hèn hạ.

Hoàng Thượng có vẻ không muốn nói chuyện bâng quơ. Ngài trên dưới ba mươi tuổi, đôi mắt lờ đờ như con cá mắc lưới. Ngược lại với đôi mắt ấy, đấng chí tôn có bàn tay dẻo dai như thân hình của loài rắn, uyển chuyển đảo chiều theo hai viên mã não tròn ánh sắc lạnh. Ngài chậm rãi hỏi về những chuyến đi biển của y. Khi nghe, mắt ngài không sáng lên chút nào. Đôi khi, ngài lim dim như buồn ngủ. Tên thái giám đưa cho y một tấm da dê cũ, có những hình vẽ mờ mờ trôn ốc. Hắn nhìn y đầy hàm ý, sau đó kính cẩn lui ra. Y biết đó là một tấm bản đồ.

- Trẫm sẽ ban cho nhà ngươi những chiến thuyền, những tên thủy thủ vạm vỡ. Nhà ngươi có thể đem kho báu về cho trẫm không?

Nhà vua đã trao bản đồ kho báu cho y. Y bất biết hoàng đế từ đâu có nó. Với y, chỉ cần có một tia sáng về viên ngọc, thì dù có là ảo ảnh, y cũng bất chấp mà kiếm tìm.

Y thản nhiên gật đầu.  

Chuyến đi bắt đầu vào một ngày cuối tháng Giêng. Mùa xuân gióng lên những hồi bải hoải, quẩn quanh tuyết tan buồn rầu. Y mặc áo tía lót bông. Trước mâm cỗ có con lợn sữa quay vàng ươm, há mồm ngậm vài thứ hoa hoét lằng nhằng được cắt tỉa từ cà rốt, củ cải. Mắt con lợn quay trợn ngược lên, trắng dã như cười cợt, cái miệng toét ra. Đám thủy thủ bịn rịn chia tay người nhà. Quyền lực của thiên tử không cho phép họ rơi nước mắt. Trước mặt là kho báu. Sau lưng là rượu đã rót xuống biển để hậu đãi Long Vương.

Đời người còn gì quý giá hơn là vươn đến đỉnh cao?! Y không bao giờ khóc vì bất kì một thứ gì khác ngoài thất bại. Với y, thất bại là đòn tra tấn dã man nhất, đáng sợ hơn cả nỗi sợ hãi vương quyền.
 

Biển hiện ra trước mắt y là một màu xanh, xanh mênh mông. Trong không khí tanh, nồng mùi muối, cá và mồ hôi, Y cảm giác từng thớ thịt của mình đang hồi sinh lại. Như cây đèn cạn dầu lâu ngày, trái tim của y lại rực lửa, soi sáng hết mọi giác quan đã rã rời bấy lâu.

Một hai tháng đã trôi qua từ khi đoàn thuyền tiến ra biển. Xa hơn, xa hơn nữa về phía chân trời, ánh sáng hoàng hôn rồi bình minh cứ dâng lên hạ xuống như hàng mi cong của mỹ nhân đang chớp chớp làm duyên. Y không cảm thấy mệt. Tạ ơn thánh Ala, vì có đôi khi gặp những hòn đảo có người sinh sống, được tiếp tế, đám thủy thủ chưa nghĩ đến chuyện xẻ thịt nhau ăn. Theo hải đồ, đoàn thuyền dần lần xuống vùng biển phía Nam. Chưa có ai chết, đó là dấu hiệu tốt cho một chuyến đi thành công.

Kho báu nằm đâu đó trên vùng biển này. Càng đi xa khỏi vùng bờ biển, nước càng sẫm màu. Trời đất xoay chuyển dữ dội, sáng nắng chiều bão giông. Những con cá có đôi mắt u tối, ác độc lúc nào cũng quẩn quanh thân tàu. Trên tàu thiếu nước ngọt dần và bắt đầu có người chết. Xác chết cũng cần nghi lễ, sau đó thì bị vất xuống biển. Lũ cá ăn thịt người bu lại, cái xác chẳng mấy chốc chỉ còn là bộ xương trắng, chìm dần. Nỗi hoảng sợ bao trùm họ. Đêm xuống, tiếng cá quẫy như tiếng âm hồn đồng vọng.

Y đã thấy cái chết nhiều lần. Y đủ tàn nhẫn để không xót xa trước số phận đáng thương của đồng loại. Tuy nhiên, đám thủy thủ đã kề gươm vào cổ y.

Trước cái chết của mình, y cũng run sợ.

Y buông tay...

Và... Thật kì diệu. Một hòn đảo hiện ra trước những con mắt ngỡ ngàng của tất cả.

Hòn đảo vàng ươm trong nắng phương nam, xanh ngút mắt một màu xanh hi vọng.

Đây chính xác là hòn đảo kho báu.

Ôi! Kho báu. Y muốn tìm nó để dâng lên hoàng đế, trả ơn cho những chiếc thuyền và những mạng người. Y chỉ muốn giữ lại duy nhất viên ngọc màu lục bảo. Y sẽ nuốt nó để cảm thấy mình đã đạt đến tuyệt đỉnh của khát vọng. Nuốt lấy màu lục bảo của đại dương. Y phì cười khi nghĩ đến một ngày, đại dương bao la chỉ có màu nước trắng dã, vô hồn.

Đoàn thuyền đổ bộ vào hòn đảo kì lạ. Trên đảo không hề có rắn rết, quái vật, thậm chí cả những chiếc lá có răng cưa. Ở đây dường như không có một chút nguy hiểm dù là nhỏ nhất.

Kho báu ở đâu?

Đám thủy thủ sục sạo trên đảo, nhưng đâu đâu cũng chỉ toàn cây cỏ, nước ngọt và quả chín. Bây giờ họ không cần những thứ đó, họ cần trân châu, đá quý, vàng bạc...

Y nằm dài trên bờ cát. Nắng xõa xuống y những tia nhìn mãnh liệt của mặt trời. Cỗ xe lửa lướt qua y. Hỏi có ai hạnh phúc khi nắm được giọt nước mắt của người khác? Có niềm vui nào được xây dựng trên đau khổ?

Y mê man trong ảo giác.
 

Kho báu nằm trong một hang động ẩm ướt, không sâu nhưng nhuốm một màu sắc ma mãnh rợn tóc gáy cả những kẻ bạo gan nhất. Y tiến sâu vào trong hang. Những chiếc đầu lâu, những bộ xương chồng chất lên nhau. Tiếng nước chảy nhỏ giọt từ nhũ đá trên cao xuống như tiếng đếm ngược để đi vào cổng địa ngục.

Kho báu hiện ra rực rỡ. Màu vàng chói đầy u tối như chất chứa tất cả sự gian trá độc ác của nhân gian nằm la liệt nơi phía cuối hang le lói sắc lạnh của nước và đá. Trong bóng tối, y nhìn thấy toàn một màu vàng. Lũ người đi theo y, chúng réo lên vui mừng, chúng lao vào kho báu. Y muốn tìm viên ngọc, nó ở đâu?

Y tìm mãi tìm mãi. Tìm đến khi mắt y nhắm lại cũng chỉ có màu vàng thì y cảm thấy kiệt sức.

Viên ngọc ở đâu?

Lũ người thu gọn số vàng, chuẩn bị lên tàu trở về. Những chiếc thuyền oằn mình vì chở vàng, không thể nhổ neo nổi. Một số người được cắt cử lấy lương thực để trở về. Một tên râu xồm cầm gươm nói:

- Thỏ khôn chết thì chém chó săn?

- Đây là vàng của hoàng đế.

Một tên lớn tuổi đáp lại với vẻ trịch thượng vốn có ở những kẻ sĩ ngớ ngẩn. Trung quân ái quốc, điệu bộ đó làm ngứa mắt bọn có máu đồ tể. Tên râu xồm cười khẩy:

- Hoàng đế chỉ là thứ vinh quang giả dối. Vàng không phải của riêng hoàng đế. Thiên hạ là của mọi người.

- Các ngươi định làm phản?

- Ta chưa bao giờ phản bội bản thân mình.

Những lưỡi gươm vung lên. Ánh sáng của gươm loang loáng. Vệt máu loang lổ mặt người.
 

Y cào chỗ đất trong lòng hang. Cảm giác hai bàn tay mình tứa máu.

Chẳng lẽ viên ngọc là lừa dối? Ôi chao! Tại sao lại như vậy?

Y lững thững như người mất hồn đi ra phía bờ biển. Biển không có bờ bên kia. Trước ánh hoàng hôn rực lửa, những xác người nằm la liệt trên cát. Không một người nào còn sống. Lũ quạ bay đến kêu lên những tiếng kêu ai oán. Nước biển ngả sang màu đỏ. Màu đỏ loang hết cả vùng biển rộng. Mùi tanh khé cảm giác.

Ngoài mép nước, những con tàu chở đầy vàng đứng chênh chao. Sóng đỏ ối xoàm xoạp dưới thân của chúng.

Nếu ta không nuốt được viên ngọc vào lòng. Hãy để cho viên ngọc nuốt lấy ta
. Y lẩm bẩm như người điên và cố gắng bơi ra khỏi đám nước màu máu đến ngoài khoảng nước xanh màu lục bảo.

Lúc này, Y mới hiểu rằng: nước mắt thần linh không giống như nước mắt con người.

P.P
 
(273/11-11)







Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • LINH CHI         Quê Hoàng, một làng quê chiêm trũng miền Trung, đẹp và yên bình. Hoàng rất yêu quê nhà không chỉ bởi vì đó là nơi chôn nhau cắt rốn, mà bởi đó còn là nơi chắp cánh cho những ước mơ hoang tưởng non nớt thuở xa xôi của Hoàng.

  • NGUYÊN QUÂNNhững buổi chiều nắng ráo, gã thường ra ngồi ở đây, dọc theo hai triền sông, nở đầy những bông hoa dại - loài hoa vươn dài, xòe những chiếc lông màu tím như cái đuôi chồn. Trong bóng chiều dần dần ngả màu tối, gã vẫn ngồi ngắt từng cánh... từng cánh hoa ném xuống dòng sông.

  • VĂN ANMặt trời đã khuất sau rặng núi xa xa, bầu trời chỉ còn sót lại những vệt sáng yếu ớt như những chiếc nan quạt hắt lên từ phía chân trời.

  • NGUYỄN TRỌNG HUẤNBạn tôi là nhà thơ. Thơ anh hay, rất nổi tiếng, nhiều người ái mộ.Năm 1975, anh cùng đoàn quân chiến thắng tiến vào giải phóng Sài Gòn, trụ lại thành phố làm đại diện một tờ báo, chốt trực cơ quan. Ở rừng lâu, nằm lán, ngủ võng cũng quen, nay về phố thị, căn hộ hai ba phòng, tự nhiên thấy trống trải, trằn trọc. Hoà bình rồi, cần ổn định cuộc sống, việc đầu tiên là đón mẹ con nó vào.

  • ĐỖ KIM CUÔNGNấn ná mãi tôi mới quyết định đi thăm Hiền. Quãng đường hơn trăm cây số, vượt qua đèo Cả không có gì đáng ngại. Chỉ hơn ba giờ đồng hồ ngồi xe đò và hơn một giờ nữa trên chếc xe ngựa của ông Sáu cụt chân là tôi đã có thể tới làng Vĩnh Hiệp Nam, về ghềnh Đá Đỏ. Nhà cô giáo Hiền ở đó.

  • LÊ MAICơn mưa chiều sầm sập kéo tới, mưa đổ bì bộp xuống mái nhà; hạt mưa nặng đến nỗi Hoàng tưởng như những tấm tôn phải oằn rướn lên chống đỡ; nước từ các máng xối tuôn ra ào ạt kéo theo hàng đụn lá khô, cỏ rác tràn đầy cống ngoài đường. Mới có năm giờ chiều mà như tám giờ tối.

  • HƯỚNG DƯƠNGTruyện ngắnMùa đông năm ấy tôi phải đi công tác tại một thành phố nhỏ ven biển. Khách sạn tôi trú chân nằm trên một ngọn đồi, nó không sang trọng, bề thế như nhiều khách sạn khác. Nhưng bù lại, nó hướng mặt về phía đại dương. Địa điểm này thật sự lý tưởng cho khách du lịch vào mùa hè, còn mùa đông thì chỉ có những người đặc biệt hay những công việc đặc biệt người ta mới tìm đến đây nghỉ lại. Một người bạn thân đã cho tôi địa chỉ của nó. Tôi khá hài lòng nếu như bạn hàng của tôi không bắt tôi chờ bão tan rồi mới đáp máy bay đến ký hợp đồng.

  • TRẦN HẠ THÁP(thân tặng Ng.X.Hoàng)

  • TRẦN HẠ THÁP    (tiếp theo)

  • VÕ THỊ ÁNH HỒNGTôi vừa chạy vừa gọi chị trong tiếng sóng rì rào và tiếng lao xao của dãy phi lao. Như không nghe thấy tiếng tôi, chị vẫn thẫn thờ nhìn về xa xăm, chờ đợi...

  • PHẠM NGỌC TÚYĐó là một cặp vợ chồng trông rất đẹp đôi và hạnh phúc. Chàng cao lớn, mặt vuông. Nàng mảnh khảnh, xinh xắn. Khi lấy nhau, họ ở nhà tập thể của cơ quan. Sau khi cơ quan dời đi chỗ khác, người được phân đất, kẻ được chia nhà, lần lượt dọn đi. Chỉ trừ chàng. Chàng vì cô mà ở lại.

  • PHẠM XUÂN PHỤNGXưa có một người nông dân chất phác cần cù, nhà ở gần bìa rừng, làm lụng đầu tắt mặt tối bao năm mới dựng được ngôi nhà tranh ba gian hai chái. Trước nhà có cái sân rộng dùng để phơi lạc, loại nông sản chuyên canh của dân trong vùng. Hai vợ chồng có mỗi mụn con trai nên thường chăm bẵm, những mong sau này có được dâu hiền, phúc nhà đến độ, may chăng cháu chắt đầy nhà là mãn nguyện.

  • NGUYỄN NGỌC LỢICây mai dáng trực đặt nơi khoảng sân lát gạch đỏ của toà nhà ấy đã làm xôn xao cả phố. Gốc cây mai to gộc, u bạnh của nó bám đầy địa y mốc xanh mốc trắng.

  • TRẦN THÙY MAIThấp thoáng trong văn Trần Thùy Mai là sự phô phang hình hài của linh tự. Những linh tự tủi buồn bởi hết thảy chúng đều được hoài thai từ “độ chênh” của những mối tình khó lần ra hồi kết. Điều đó khiến mỗi truyện ngắn của Mai như là một miếng hồng trần nhỏ nhắn - chị lặng lẽ vấy vá bằng sợi tầm ma trước mỗi rạng đông...

  • QUẾ HƯƠNGTôi băng qua đường để lên cầu Trường Tiền. Thằng Tí kéo tay tôi lại: “Cậu qua đường mần chi, xe cán chừ!”. Tôi cứ qua. Đám trẻ con đang chơi ở công viên trước mặt ném đá vào tôi. Tôi chạy lên cầu. Đám trẻ réo: “Ông điên! Ông điên!”. Tí chạy theo, vừa thở, vừa nắm tay tôi: “Ai bảo cậu qua bên ni, dắt cậu thiệt mệt!”.

  • NGUYỄN NGUYÊN PHƯỚC Vào một buổi tối mùa thu, Đinh Hoài Viễn, một nhà văn trẻ tuổi, một người hoàn toàn vô danh trong văn giới, trong khi bóc phong thư mới nhận được vào buổi sáng ngày hôm đó, đã phát hiện ra ở mặt sau cái phong bì rỗng ấy một văn bản kỳ lạ trong hình thức của một truyện ngắn không đề tên tác giả.

  • ĐỖ KIM CUÔNGQuán cà phê cây sứ của vợ chồng Tư Hiền nằm ngay mặt tiền con đường nhỏ dẫn ra biển. Quán không trang hoàng đèn xanh đèn đỏ, không quầy két, không người chạy bàn, chỉ dăm ba bộ bàn ghế nhựa rẻ tiền.

  • HƯƠNG LANNàng sống trong một ngôi nhà xưa, được xây cất từ đời ông cố của nàng, tính ngót nghét nó cũng hơn trăm tuổi. Ngôi nhà nằm giữa một khu vườn mênh mông.

  • LƯƠNG VĂN CHILGT: Nhà tù, nơi chưa mảy may cải hóa được người đàn ông từng trác táng trên nền đạo đức xã hội, nhưng... Truyện được thắt nút khi Thuần “lột trần” vẻ đẹp phồn sinh xuân thì để minh chứng cho những ham muốn nguyên khai của con người là có giới hạn. Không khiên cưỡng ở nhiều chi tiết nhạy cảm, không tục trần trên từng đường cong mỹ diệu... Kịch độc đã thật sự “tiêm” những rung cảm lạ lùng vào miền hoang mê của lương tri đồng loại.