Ảnh: Internet
Nhà chưa khô lạt đã đi Luống rau bén rễ mấy khi kịp dùng Tấm phên óng mượt trúc rừng Lưng lưng giếng nước ngập ngừng mắt ai Giấc nằm vén trước sao mai Núi bên đã hẹn suốt ngoài còn ru… Tình rừng ở mấy cho bưa Và sao đếm hết nỗi ưa dựng nhà Một ngày vượt mấy truông xa Đêm về giấc ngủ còn mơ bậc trèo Dốc nghiêng cây chẳng nghiêng theo Đường bàn chân lại nhớ chiều bàn chân… Nhớ lần ủ hạt tìm mầm Gặp chồi cây gió ngỡ trầm lên hương Hoa dè lụi, hoa giẻ thơm Ràng ràng kết nụ là chơm chớm hè Cành thông đọng trái thu kề Cành xoan dụi nắng ấy về mùa đông Chỉ thường cây gạo mơ mòng Đông qua quá độ vẫn vòng tay xanh! Tiếng chim mách trái bên cành Tiếng người vấn vít quanh nhành me dây Nền trời gợi mấy màu mây Nền rừng gợi mấy lòng say hỡi rừng Nắng nôi đồi trọc đã từng Nắng mầm cây lại nửa mừng nửa lo Hạt nào chẳng mộng chồi tơ Cành nào nên trái cho vừa đất nâu Túi ngang nặng hạt sơn dầu Túi nghiêng hạt gụ nài cao khó lần Mai mùa hạt lát, hạt trâm Lựa cho cái túi đủ tầm đeo vai… Mỗi năm mấy vụ leo rừng Mấy mùa gieo hạt, mấy tầng cây lên Mấy loài hoa trái biết thêm Mấy tình em đến ở trên vùng này Cái nghề lựa hạt, ô hay Cứ bâng khuâng với tháng ngày đèo non. 3-1983 (3/10-83) |
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê