ĐINH THỊ NHƯ THÚY
Những đứa trẻ
Tác phẩm "Bé Na" của HS Vũ Duy Tâm
Những đứa trẻ chưa đủ sức tự bơi trên vụng biển
Thuyền thúng thì tròn
Mái chèo thì nặng
Sóng nước cứ bủa vây
Không thể chết
Những đứa trẻ cần những con cá lùng binh
Cho đêm rằm tháng tám
Những đứa trẻ cần reo cười
Mỗi sớm mai mắt cá ngời lân tinh bờ cát
Trên ngọn sóng kiêu hãnh
Những người đàn ông đã quên nhìn xuống
Những người đàn bà bị cuốn đi
Không làm sao dừng lại
Bơi hoài không đến được dãy núi Răng Cưa
Không thể chết
Không vì sợ chết
Mà sợ không ai có thể sống thay mình
Những đứa trẻ cần được may áo mới
Những đứa trẻ cần tự biết ra khơi
Những người đàn bà
dẫu thật tâm hay giả trá
thì những người đàn ông cũng đã bỏ họ mà đi
mang giấc mơ lấp đầy khoảng rỗng
những người đàn bà vòng tay ôm núi
Răng Cưa
cắt cứa
nát
mặt người
Răng Cưa cắt cứa
giọng biển vỡ khàn
thứ tư tháng chín mùa tang
ngày rắn độc
lưỡi u mê riết róng
rủa nguyền
biển bấy giờ là biển trắng đêm
đêm ào ạt với ngàn con sóng mặn
biển bây giờ nín lặng
những người đàn bà không mang mặt nạ
thở
theo dòng hải lưu ấm
chảy đầm đìa tóc
ơ này
những gì xuẩn ngốc
có tìm được biển bao dung?
mang giấc mơ trở về ngày bãi ngược
những người đàn bà
đốt cháy thân xác mình
mùi da thịt khét thơm rần rần trong gió loạn
cháy hết có là tàn?
ơ này
cháy hết
có là tàn tro bay lên?
Những thanh tẩy
hãy thắp đèn lên hãy đốt nhang lên
hãy gọi ánh sáng về
không cho phép khoảng trống nào còn bóng tối
những cánh cửa sẽ mở suốt đêm nay
những cây nhang cháy đỏ sẽ cắm dày trên cát
ngả ba ngả tư ngả mê
ngả về ngả tạm
mọi ngóc ngách đường làng
mọi bãi dài bờ sóng
tháng cô hồn biển động
không cá ngừ cá nục khơi xa
khúc cầu hồn nỉ non bằng tiếng biển
người thua đã thua người mất đã mất người già đã già
người đã buồn hơn đau đớn hơn
người cần được thong dong yên nghỉ
hãy thắp đèn lên hãy đốt nhang lên
hãy ném vào đêm muối mặn
ném vào ngày gạo trắng
ném vào sóng hoa tươi
hãy thanh tẩy ngôi nhà bằng ba chén nước sạch
biển linh thiêng
cầu cho đừng ai đơm điều dựng chuyện
đừng giấc đêm không trọn giấc ngày nhập nhoạng
cầu cho những vong hồn đừng lang thang hoài trên đồi dứa dại
đừng lẩn khuất kể hoài câu chuyện về cái chết
cầu cho nguôi những buồn bã tang thương
cầu cho trời yên cầu cho bể lặng
...
đã nghe những bao dung trùng trùng
trong ngọn gió nam mùa săn cá nục
thổi từ dãy núi Răng Cưa
có người đàn bà ra đứng đầu con sóng
im lặng cùng đêm mai táng một lời nguyền
(SH308/10-14)
ĐÀO VIẾT BỬUNụ cười ai bỏ sau lưngGió qua lững thững trên từng liễu nghiêng
LÊ BÁ DUYBiết bao ca khúc để đờiMênh mông một cõi đất trời cưu mang
PHẠM BÁ NHƠNĐôi chân bước giữa phố người nắng nhạtChợt nhiên nghe giọng thác đỗ quyên xưaThuở ta đến em cũng vừa mới đếnMưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa
NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá Vọng Phu thế này?
THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu
TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu
NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.
TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.
LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...
DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này
ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...
Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức