NGUYỄN QUÂN
Ảnh: tư liệu SH
Riêng biệt
Người thợ mộc bào trơn thân gỗ
Sắc mầu kia tay người thợ sơn
Cả hai đều có riêng ngữ ngôn
Người thợ mộc bào thêm lần nữa
Người thợ sơn phủ lên lớp sơn
Riêng gỗ, vẫn một lời cứ thế...
1992
Chẳng hiểu vì sao
Gởi Trần Thâu
Thiếu em, chắc Huế sẽ buồn
Dòng sông kia cũng buông tuồng thế thôi
Nặng tình chi lắm người ơi!
Tịnh-Tâm mà lại nổi trôi cõi lòng
Chuông chùa đếm bước thong dong
Nửa mê nửa tỉnh chưa xong đền đài...
Ngẩn ngơ ai đó chờ ai
Dòng sông càng lặng càng mài lòng khơi
Thông reo... Thông hát giữa trời
Mắt ai níu lại như mời như trao
Đường về bước thấp bước cao
Dùng dằng mỗi bước vì sao hỡi người?
Huế - Đà Nẵng tháng 4-1993
(TCSH58/11&12-1993)
BÙI VIỆT PHƯƠNG
BẠCH DIỆP
LÊ VI THỦY
NGUYỄN LÃM THẮNG
MAI TUYẾT
TRẦN TỊNH YÊN
Mai Quỳnh Nam - Nguyễn Ngọc Hạnh - Từ Dạ Linh
LÊ HOÀNG ANH
THANH THẢO
DUYÊN AN
NGUYỄN THÁNH NGÃ
VŨ TUYẾT NHUNG
HUỲNH MINH TÂM
ĐÔNG HÀ
THY NGUYÊN
TRẦN VĂN LIÊM
ĐINH TIẾN HẢI
Nguyễn Hữu Quý - Bùi Sỹ Hoa - Nguyễn Đức Hưng - Trần Huy Minh Phương - Hoàng Vũ Thuật - Lâm Bằng - Tô Ngây
NGÔ QUANG HUỆ
Những câu thơ của Trần Việt Hoàng như áng mây không ở lại mà điểm xuyết bóng mình trên dòng thời gian. Hình ảnh thơ là thế mạnh trong thơ Hoàng, soi thấy giấc mơ hao gầy, chái bếp của mẹ, lũy tre sân nhà, mái rạ tẩm đầy nhớ thương, soi thấu “tiếng chuông vọng mòn đỉnh núi”.