“Đã qua rồi cái thời ca sĩ phải lệ thuộc quá nhiều vào ngoại hình và kể cả danh xưng. Nhiều giọng ca nổi tiếng, trụ được lại đến giờ ở ta, thử hỏi mấy ai mạnh về sắc vóc. Cuối cùng thì thời gian vẫn luôn đưa ra câu trả lời công tâm nhất cho những chân giá trị” - NSƯT Tấn Minh - Giám đốc Nhà hát Ca múa nhạc Thăng Long chia sẻ, trước đêm nhạc “Danh ca Việt Nam” tôn vinh 4 giọng ca nam thuộc 4 dòng nhạc (diễn ra tối 16.7, tại Cung Văn hóa Hữu nghị Việt Xô, Hà Nội).
“Nếu để tự xưng danh thì tôi không”
- Không chỉ đóng vai trò biên tập và đạo diễn mà còn là 1 trong 4 giọng nam được chọn, anh có ngại chữ “danh ca Việt” - vốn trước nay thường ưu ái dành riêng cho 4 diva?
“Làm nghệ thuật, tôi thấy hạnh phúc hơn cả là lúc lặng lẽ thai nghén, riêng mình biết với mình. Còn tới lúc ra được thành phẩm, đem khoe nó với bạn nghề, khán giả, là để giúp làm đầy thêm niềm hạnh phúc đó mà thôi...”. |
- Nếu là để tự xưng danh, tất nhiên tôi, cũng như nhiều đồng nghiệp của mình sẽ không bao giờ “lên giọng” như thế. Bản tính là một phần, nhưng điều quan trọng, là danh xưng theo tôi chỉ có ý nghĩa khi nó được công chúng và bạn nghề thừa nhận. Riêng lần này thì là ngoại lệ, vì cụm từ “Danh ca Việt Nam” ở đây không phải để dành riêng cho chúng tôi mà là series chương trình của nhà tổ chức, nhằm tôn vinh những giọng ca đã phần nào có được chỗ đứng trong lòng công chúng và ít nhiều đóng góp nhất định cho nhạc Việt.
- Tuấn Ngọc - Tấn Minh - Trọng Tấn - Tùng Dương - 4 gam màu ấy liệu sẽ tạo nên bức tranh thế nào?
- Một bức tranh đa màu, có lúc là đối nhau chan chát bằng những ca khúc “tủ” của từng người, lại cũng có lúc hòa quyện tới bất ngờ trong những màn kết hợp song ca, tam ca, tứ ca ăn ý, thậm chí là “đánh tráo” bài tủ của người này vào người kia để “làm khó” nhau một chút và đưa đến sự bất ngờ thú vị cho khán giả. Đó là một Tuấn Ngọc phong tình lãng tử trong những bản nhạc xưa nổi tiếng như: Riêng một góc trời, Mắt biếc… Tấn Minh lãng mạn, sâu lắng cùng những khúc ballad nhẹ nhàng như: Phượng hồng, Bức thư tình đầu tiên… Trọng Tấn tha thiết, trầm hùng cùng những bản tình ca đỏ: Tiếng đàn bầu, Những ánh sao đêm, Tình em… Hay Tùng Dương rạo rực phơi phới với những bản tình ca quê hương đất nước của hôm nay như: Con cò, Ôi quê tôi… Chương trình lẽ ra còn giàu màu sắc hơn nếu như có thêm Bằng Kiều, nhưng tiếc rằng cuối cùng anh đã không thu xếp tham gia được.
“Hạnh phúc nhất là lúc thai nghén”
- Nhạc Việt một thời từng bị cho là “nữ tính” khi xuất hiện nhan nhản ca sĩ nam với diện mạo “xinh trai”, ăn vận bóng bẩy và say sưa thể hiện những ca khúc não tình hay “kẹo ngọt”. Đã bao giờ anh cảm thấy trăn trở cho cái gọi là nam tính của nhạc Việt?
- Có sao đâu bạn! Âm nhạc cũng như khu vườn, vườn có trăm hoa đua nở thì nhạc cũng có thể có nhiều dòng chảy, thị hiếu. Ai hợp với cái gì thì sẽ tìm đến với cái đấy. Trên thế giới cũng vậy thôi, có cung thì tự khắc có cầu, hơi đâu mà kỳ thị!
Ngoại hình hay giới tính đều không làm nên giá trị của âm nhạc và sức hút dài lâu của một tên tuổi. Đã qua rồi cái thời ca sĩ phải lệ thuộc quá nhiều vào ngoại hình và kể cả danh xưng. Nhiều giọng ca nổi tiếng, trụ được lại đến giờ ở ta, thử hỏi mấy ai mạnh về sắc vóc. Sắc vóc nào đáng kể bằng giọng hát, tâm hồn, tâm thế làm nghề của nghệ sĩ? Và cuối cùng thì thời gian vẫn luôn đưa ra câu trả lời công tâm nhất cho những chân giá trị.
- Làm nghề một cách chậm và chắc, tránh “đại ngôn” và hiếm khi nhận lời lên báo vì những chuyện ngoài chuyên môn, anh có nghĩ rằng đấy cũng chính là “nam tính” của Tấn Minh?
- Như đã nói, tôi thường không thích tự “định nghĩa” mình. Cũng không thích nói trước. Bạn thấy đấy, tôi hầu như chỉ nhận lời lên báo khi “có việc”, liên quan đến một chương trình, một sản phẩm âm nhạc cụ thể. Đến chương trình riêng của mình, tôi thậm chí còn rất ngại tổ chức họp báo. Nên lâu lâu lại gặp phải những câu hỏi kiểu như: “Ô, lâu rồi ông đi đâu mà không thấy lên báo, lên tivi thế”. Hỏi khó thế chứ! (cười).
Làm nghệ thuật, tôi thấy hạnh phúc hơn cả là lúc lặng lẽ thai nghén, riêng mình biết với mình. Còn tới lúc ra được thành phẩm, đem khoe nó với bạn nghề, khán giả, là để giúp làm đầy thêm niềm hạnh phúc đó mà thôi. Thường, tôi rất ngại lên báo theo kiểu “điểm danh”, cứ như không lên báo thì sợ bị người ta quên mất vậy! Quên nào bằng mình quên mình, mình không đi được tới cùng những gì mình từng dự định, tâm huyết! Thế nên theo tôi, có chuyện gì mới, đáng kể thì hẵng lên báo, không thì thôi, làm mất thời gian của người đọc...
Xin cảm ơn anh!
Theo Đặng Hà - ĐBND
Tiếng Việt (và chữ Việt) là ngôn ngữ chính thức của nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Nếu thực sự coi “bảo tàng là thiết chế văn hóa” phản ánh “lịch sử như một dòng chảy trong truyền thống văn hóa” thì hệ thống bảo tàng nước ta cần được sắp xếp lại để hạn chế sự trùng lặp về nội dung và cả hình thức trưng bày, nhất là giữa các bảo tàng địa phương vì đều được xây dựng theo chung một “kịch bản” nặng về chiến tranh mà còn nhẹ về văn hóa – xã hội.
Sự sùng bái tôn ti trật tự trong nhà là một thứ áp bức đè nén “tự nhiên” mà người ta không ý thức ra nữa, thậm chí còn được tôn vinh, nó khuyên dụ người ta phủ nhận cách thức nhìn nhận mỗi cá nhân như một nhân cách độc lập và tự do, với những phẩm chất gì, năng lực gì, đức hạnh gì, nó chỉ giục người ta nhăm nhe soi mói vào “địa vị-thân phận” của mỗi người, cái được xem như “cốt yếu” mà thôi.
Chuyện Trung tâm Bảo tồn di tích cố đô Huế (TTBTDTCĐH) đã cho mang cây sứ “trăm năm tuổi” ở điện Kiến Trung về trồng vào vườn nhà của một “sếp”đã thu hút sự quan tâm của dư luận.
Mới đây, Hồ Đắc Thanh Chương - trường THPT chuyên Quốc học Huế đã xuất sắc trở thành quán quân Đường lên đỉnh Olympia năm thứ 16. Khi nói về dự định của mình, Thanh Chương cho biết, với phần thưởng 35.000 USD, em sẽ đi du học, sau đó trở về quê hương.
Bài viết này không có tính chất học thuật chuyên sâu, để tưởng nhớ giáo sư Cao Xuân Hạo - người thầy mà tôi không có cơ hội được học.
NGUYỄN TRI
Cử tri cả nước đang chuẩn bị cho ngày hội lớn, ngày bầu cử đại biểu Quốc hội và đại biểu hội đồng nhân dân các cấp nhiệm kỳ 2016 - 2021.
Cuốn tiểu thuyết nổi tiếng thế giới của văn học Pháp - “Hoàng tử bé” - đã được viết nên từ trải nghiệm có thật của nhà văn khi ông bị rơi máy bay trên sa mạc Sahara khi đang trên đường bay tới Việt Nam. Tác giả đã bị mất nước, bị ảo giác và suýt mất mạng…
Năm 2015, doanh thu ngành văn hóa phẩm của nước ta đạt 2.000 tỉ đồng, tổng lượng bia các loại được tiêu thụ ước tính đạt hơn 3 tỉ lít, tương đương 66.000 tỉ đồng, trung bình mỗi người Việt bỏ ra 2,5 giờ/một ngày để lướt facebook.
“Nhập gia tùy tục” nên việc nghe bạn bè quốc tế khen về người Việt Nam thân thiện, cuộc sống ở Việt Nam thú vị có lẽ đã “nhàm”. Sự thật, họ đã bị nghĩ về văn hóa Việt Nam như thế nào?
Một số nhà khoa học giải thích vì sao lại quyết định trao những tư liệu, hiện vật quý giá của đời mình cho Trung tâm Di sản các nhà khoa học Việt Nam (TTDS) chứ không phải nơi nào khác.
Ths Trần Trung Hiếu: "Việc môn Sử bị xé nhỏ và gán ghép theo kiểu “ba trong một” trong Dự thảo đó chưa từng xảy ra. Nếu điều đó xảy ra, đây là một trong những sai lầm lớn nhất của Bộ GD&ĐT từ ngày Hồ Chủ tịch đọc bản Tuyên ngôn độc lập đến nay!".
Nếu một hôm đẹp trời, có ai đó giao cho ta cầm trịch một giải thưởng văn chương ở xứ này, cho ta toàn quyền tự quyết trong việc phát giải, thì phản ứng đầu tiên của ta sẽ là gì? Từ chối? Hay hăng hái nhận lấy trọng trách và sau đó đi mua một bộ giáp sắt cùng nón bảo hiểm, mặc vào mọi lúc mọi nơi để chuẩn bị hứng đá dư luận?
Trong căn phòng nhỏ chật kín tài liệu ở một con phố nhỏ tại Hà Nội, Tổng Thư ký Hội Ngôn ngữ học Việt Nam PGS, TS Phạm Văn Tình đã dành thời gian trò chuyện sôi nổi với chúng tôi về hiện tượng “lệch chuẩn” trong sử dụng tiếng Việt của giới trẻ hiện nay. Đây là vấn đề ông rất tâm huyết khi nghiên cứu ngôn ngữ học ứng dụng. Dưới đây là nội dung cuộc trò chuyện.
Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam vừa có ý kiến chỉ đạo về giải pháp đối với hoạt động của các nhà xuất bản.
Ngày 9/9, tin từ UBND tỉnh Thừa Thiên-Huế cho biết vừa nhóm họp với các đơn vị liên quan để triển khai thực hiện đề án "Chính sách hỗ trợ bảo vệ và phát huy giá trị nhà vườn Huế đặc trưng”. Mỗi năm tỉnh sẽ chi tiền để hỗ trợ từ 3-5 nhà vườn đặc trưng.
Thắng lợi của cuộc Cách mạng Tháng Tám năm 1945 đã thể hiện cao nhất niềm tin của nhân dân theo Đảng, trở thành bài học sâu sắc trong giai đoạn hiện nay.
Theo họa sĩ, nhà nghiên cứu Lê Quốc Việt, hoàn cảnh lịch sử cùng cách bảo tồn còn hời hợt khiến những kho mộc bản quý giá một thời đang ngày càng mai một và im lìm.
Không chỉ bị tàn phá bởi thời gian, nhiều công trình, di tích - nhất là các đình, chùa - còn bị biến dạng qua các công cuộc bảo tồn, trùng tu mà ở đó những người trông coi di tích và những người làm công đức tự cho mình quyền được can thiệp vào chuyên môn, còn chính quyền sở tại thì cấp phép trùng tu, tôn tạo một cách đại khái, dễ dàng, trong khi vai trò của các nghệ nhân lại chưa được coi trọng đúng mức.
Quảng Trị được coi là một bảo tàng chiến tranh lớn, ở đó có những bảo tàng chiến tranh nhỏ, nơi ghi dấu ấn đau thương và hào hùng đã đi vào lịch sử.