“Có cung thì có cầu, hơi đâu mà kỳ thị!”

09:37 17/07/2017

“Đã qua rồi cái thời ca sĩ phải lệ thuộc quá nhiều vào ngoại hình và kể cả danh xưng. Nhiều giọng ca nổi tiếng, trụ được lại đến giờ ở ta, thử hỏi mấy ai mạnh về sắc vóc. Cuối cùng thì thời gian vẫn luôn đưa ra câu trả lời công tâm nhất cho những chân giá trị” - NSƯT Tấn Minh - Giám đốc Nhà hát Ca múa nhạc Thăng Long chia sẻ, trước đêm nhạc “Danh ca Việt Nam” tôn vinh 4 giọng ca nam thuộc 4 dòng nhạc (diễn ra tối 16.7, tại Cung Văn hóa Hữu nghị Việt Xô, Hà Nội).

“Nếu để tự xưng danh thì tôi không”

- Không chỉ đóng vai trò biên tập và đạo diễn mà còn là 1 trong 4 giọng nam được chọn, anh có ngại chữ “danh ca Việt” - vốn trước nay thường ưu ái dành riêng cho 4 diva?

 “Làm nghệ thuật, tôi thấy hạnh phúc hơn cả là lúc lặng lẽ thai nghén, riêng mình biết với mình. Còn tới lúc ra được thành phẩm, đem khoe nó với bạn nghề, khán giả, là để giúp làm đầy thêm niềm hạnh phúc đó mà thôi...”.

- Nếu là để tự xưng danh, tất nhiên tôi, cũng như nhiều đồng nghiệp của mình sẽ không bao giờ “lên giọng” như thế. Bản tính là một phần, nhưng điều quan trọng, là danh xưng theo tôi chỉ có ý nghĩa khi nó được công chúng và bạn nghề thừa nhận. Riêng lần này thì là ngoại lệ, vì cụm từ “Danh ca Việt Nam” ở đây không phải để dành riêng cho chúng tôi mà là series chương trình của nhà tổ chức, nhằm tôn vinh những giọng ca đã phần nào có được chỗ đứng trong lòng công chúng và ít nhiều đóng góp nhất định cho nhạc Việt.

- Tuấn Ngọc - Tấn Minh - Trọng Tấn - Tùng Dương - 4 gam màu ấy liệu sẽ tạo nên bức tranh thế nào?

- Một bức tranh đa màu, có lúc là đối nhau chan chát bằng những ca khúc “tủ” của từng người, lại cũng có lúc hòa quyện tới bất ngờ trong những màn kết hợp song ca, tam ca, tứ ca ăn ý, thậm chí là “đánh tráo” bài tủ của người này vào người kia để “làm khó” nhau một chút và đưa đến sự bất ngờ thú vị cho khán giả. Đó là một Tuấn Ngọc phong tình lãng tử trong những bản nhạc xưa nổi tiếng như: Riêng một góc trời, Mắt biếc… Tấn Minh lãng mạn, sâu lắng cùng những khúc ballad nhẹ nhàng như: Phượng hồng, Bức thư tình đầu tiên… Trọng Tấn tha thiết, trầm hùng cùng những bản tình ca đỏ: Tiếng đàn bầu, Những ánh sao đêm, Tình em… Hay Tùng Dương rạo rực phơi phới với những bản tình ca quê hương đất nước của hôm nay như: Con cò, Ôi quê tôi… Chương trình lẽ ra còn giàu màu sắc hơn nếu như có thêm Bằng Kiều, nhưng tiếc rằng cuối cùng anh đã không thu xếp tham gia được.

 “Hạnh phúc nhất là lúc thai nghén”

- Nhạc Việt một thời từng bị cho là “nữ tính” khi xuất hiện nhan nhản ca sĩ nam với diện mạo “xinh trai”, ăn vận bóng bẩy và say sưa thể hiện những ca khúc não tình hay “kẹo ngọt”. Đã bao giờ anh cảm thấy trăn trở cho cái gọi là nam tính của nhạc Việt?

- Có sao đâu bạn! Âm nhạc cũng như khu vườn, vườn có trăm hoa đua nở thì nhạc cũng có thể có nhiều dòng chảy, thị hiếu. Ai hợp với cái gì thì sẽ tìm đến với cái đấy. Trên thế giới cũng vậy thôi, có cung thì tự khắc có cầu, hơi đâu mà kỳ thị!

Ngoại hình hay giới tính đều không làm nên giá trị của âm nhạc và sức hút dài lâu của một tên tuổi. Đã qua rồi cái thời ca sĩ phải lệ thuộc quá nhiều vào ngoại hình và kể cả danh xưng. Nhiều giọng ca nổi tiếng, trụ được lại đến giờ ở ta, thử hỏi mấy ai mạnh về sắc vóc. Sắc vóc nào đáng kể bằng giọng hát, tâm hồn, tâm thế làm nghề của nghệ sĩ? Và cuối cùng thì thời gian vẫn luôn đưa ra câu trả lời công tâm nhất cho những chân giá trị.

- Làm nghề một cách chậm và chắc, tránh “đại ngôn” và hiếm khi nhận lời lên báo vì những chuyện ngoài chuyên môn, anh có nghĩ rằng đấy cũng chính là “nam tính” của Tấn Minh?

- Như đã nói, tôi thường không thích tự “định nghĩa” mình. Cũng không thích nói trước. Bạn thấy đấy, tôi hầu như chỉ nhận lời lên báo khi “có việc”, liên quan đến một chương trình, một sản phẩm âm nhạc cụ thể. Đến chương trình riêng của mình, tôi thậm chí còn rất ngại tổ chức họp báo. Nên lâu lâu lại gặp phải những câu hỏi kiểu như: “Ô, lâu rồi ông đi đâu mà không thấy lên báo, lên tivi thế”. Hỏi khó thế chứ! (cười).

Làm nghệ thuật, tôi thấy hạnh phúc hơn cả là lúc lặng lẽ thai nghén, riêng mình biết với mình. Còn tới lúc ra được thành phẩm, đem khoe nó với bạn nghề, khán giả, là để giúp làm đầy thêm niềm hạnh phúc đó mà thôi. Thường, tôi rất ngại lên báo theo kiểu “điểm danh”, cứ như không lên báo thì sợ bị người ta quên mất vậy! Quên nào bằng mình quên mình, mình không đi được tới cùng những gì mình từng dự định, tâm huyết! Thế nên theo tôi, có chuyện gì mới, đáng kể thì hẵng lên báo, không thì thôi, làm mất thời gian của người đọc...

Xin cảm ơn anh!

Theo Đặng Hà - ĐBND

 


 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • Từ cuối tháng 6. 2008, trên mạng Internet, cùng lúc có những bài viết về nhiều nhà văn, nhà thơ ở Huế như Hoàng Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Đắc Xuân, Nguyễn Khoa Điềm, Trần Vàng Sao, Tô Nhuận Vỹ và ở Quảng Trị, Quảng Bình. Các bài viết được đăng tải trên các báo điện tử nước ngoài (hoặc sách in ra được các tờ báo đó đưa lên mạng), cả trên tờ báo của một tổ chức chống nhà nước Việt Nam cực đoan nhất, và trên blogs của một số nhà văn trong nước (được một số báo điện tử nước ngoài nối mạng sau đó). Mục đích khác nhau nhưng các bài đó, tạm xếp vào hai loại, có một điểm giống nhau: DỰNG ĐỨNG những sự kiện của cuộc đời và hoạt động của các nhà văn nhà thơ này.

  • Thư Sông Hương Vậy là năm đầu của thế kỷ XXI, của thiên niên kỷ III Công lịch đã qua. Mới ngày nào đó, khắp hành tinh này còn rộ lên niềm hoang mang và hoang tưởng về một ngày tận thế ở năm 2000 bởi sự “cứu rỗi” của Thiên Chúa hoặc bởi sự “mù loà” của máy tính. Mới một năm thôi mà thế giới loài người đã qua biết bao bất trắc, xung đột, khủng bố... và máu và nước mắt! May mà đất nước chúng ta vẫn được bình yên, ổn định, phát triển theo Đường lối Đại hội IX của Đảng. May mà dân ta vẫn còn nhu cầu Văn hoá tâm linh. Văn hoá tâm linh cũng là thuộc tính của văn học nghệ thuật. Các tờ báo văn nghệ tồn tại được chính nhờ nhu cầu đó. Qua một năm nhìn lại, Tạp chí Sông Hương chúng tôi ngày một được bạn đọc tin cậy hơn, cộng tác càng nhiều hơn, thật là điều vinh hạnh. Song, ngược lại, chúng tôi cũng lấy làm áy náy vì bài vở thì nhiều mà trang báo lại có hạn, không thể đăng tải hết được, nhất là số Tết này. Ở đây, nó mang một nghịch lý chua chát, bi hài như một nhà viết kịch đã nói: “Số ghế bao giờ cũng ít hơn số người muốn ngồi vào ghế”. Ngoài sự bất cập ấy, hẳn còn có những điều khiếm nhã khác mà chúng tôi không biết làm gì hơn ngoài lời xin lỗi, lời cảm ơn và mong được thể tất. Chúng tôi xin cố gắng chăm lo tờ Sông Hương luôn giữ được sắc thái riêng, có chất lượng để khỏi phụ lòng các bạn. Dù thế giới có biến đổi thế nào đi nữa thì Sông Hương vẫn mãi mãi muốn được thuỷ chung với bạn đọc, bạn viết của mình. Nhân dịp tết Nhâm Ngọ, Sông Hương trân trọng chúc Tết các bạn sang năm mới thêm dồi dào sức khoẻ, thành đạt và hạnh phúc. S.H

  • Các bạn đang cầm trên tay số kỷ niệm 25 năm thành lập Tạp chí Sông Hương. Mới ngày nào đó, một ngày hè tháng 6 năm 1983, trong niềm khao khát của không khí đổi mới trong văn học nghệ thuật, Tạp chí Sông Hương số 01 ra mắt và đón nhận sự hưởng ứng của công chúng. Đó là một sự khởi đầu được mong đợi từ hai phía: người viết và bạn đọc.

  • Gần đây đọc các bài của Trần Mạnh Hảo và Nguyễn Hùng Vĩ bàn về ba bài thơ Thu của Nguyễn Khuyến trên Văn nghệ (1), tôi thấy câu "Nước biếc trông như tầng khói phủ" trong bài Thu vịnh là câu thơ sáng rõ, không có gì khó hiểu mà lại được bàn nhiều. Mỗi người hiểu mỗi cách mà đều hiểu không đúng, chỉ vì không để ý rằng câu thơ này được viết theo lối "đảo trang".

  • (Nhân đọc: "Truyện Mã Phụng - Xuân Hương") * Truyện "Mã Phụng - Xuân Hương" trước đây còn được quen gọi dưới nhiều tên khác nhau, lúc là Vè Bà Phó, Vè Mã Phụng - Mã Long, khi là Thơ Mụ Đội, khi lại là Truyện Mã Ô - Mã Phụng v.v... là một tác phẩm văn học dân gian vốn được nhân dân Bình - Trị - Thiên rất yêu thích, phạm vi phổ biến trước Cách mạng Tháng Tám 1945 khá rộng.

  • Trên Tạp chí Sông Hương số tháng 3, nhân sự kiện Trần Hạ Tháp dành được giải A trong cuộc thi truyện ngắn của báo “Văn nghệ”, tôi vừa lên tiếng về sự “lặng lẽ” - một điều kiện cần thiết để làm nên tác phẩm văn học nghệ thuật có giá trị, nay lại nói điều ngược lại, vậy có “bất nhất” có mâu thuẫn không?

  • Trên thực tế, việc bảo tồn những vốn quý của cha ông để lại quả không phải là việc đơn giản, dễ dàng. Nhưng chúng ta sẽ không thể có sự chọn lựa nào khác bởi vì sẽ không có một nền văn hóa tiên tiến đậm đà bản sắc dân tộc nào cả nếu từ bây giờ chúng ta không biết giữ lấy những gì mình đang có.

  • Mang tên dòng sông duyên dáng thả mình bên thành phố Huế - SÔNG HƯƠNG, những trang tạp chí này là dòng chảy của những cảm xúc tươi đẹp trên “khúc ruột miền Trung” đất nước.

  • Từ xa xưa đến bây giờ, thường tục vẫn nói "sông có khúc người có lúc". Không biết Sông Hương bản báo năm rồi (năm tuổi 15) là sông hay là người? Có lẽ cả hai. Vậy nên cái khúc và cái lúc của nó đã chồng lên nhau - chồng lên nhau những khó khăn và tai tiếng!