Miên man dòng xuân

10:04 10/01/2012

TRẦN HUY MINH PHƯƠNG (Tùy bút)

Thoáng một cái, xài hết ba trăm sáu mươi lăm ngày mà hổng biết. Bao dự tính giằng co rồi dang dở, chưa kịp nghĩ thấu, chưa xiết làm xong, phân vân nhiều nốt lặng, yêu người chưa sâu nặng, nợ người chưa trả xong… ngày giũ vội qua đi. Ngẩn ngơ, mùa về!

Ảnh: internet

[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 [endif][if gte mso 9] [endif][if gte mso 10] [endif]

Mai đã vàng sân thắp nến sáng hồng rợp trời, đào hồng phơn phớt mọng trái tình ấm nồng khai xuân. Em chúm chím áo thơm mùi tết, ta loanh quanh ngỡ ngàng trước Giêng. Trái Giêng thì ngon, tròn vành vạnh nõn, miết một đường trăng cho sóng bút khơi thơ lòng… Ừ! Mới đó lại bóng xuân lồng lộng đầu ngõ cho mé hiên đời ta cũng rạo rực một niềm yêu, giọt sương sớm mai xuân chừng như trong veo và lung linh ngàn sắc nắng ngọt.

Xuân về! Giũ sạch muộn phiền giằng co ngày lao nhọc.

Tết kìa! Náo nức thơm phong vị nghìn xưa.

Ta cùng em du xuân thơ thới bên trời đất, lắng sâu lòng niệm nhớ người xưa: viếng lại nghĩa trang mộc mạc ân tình xanh rêu huyền sử bi hùng; rủ nhau về thăm lại nơi đã từng một thời nương náu, đẹp thay câu “nhường cơm xẻ áo”; đẹp trong hôm nay tên của những con đường, tên những ngôi trường mà cha ông của chúng ta đã sống và cống hiến trong sự nghiệp bảo vệ và xây dựng Tổ quốc. Ta du xuân để thấy lòng mình lớn thêm sau mỗi chặng đường của cuộc hành trình từ CON đến NGƯỜI!

Kìa mùa xuân rực rỡ rũ tua trời màu ngọc bích.
Kìa lòng ta hội ngộ cùng ân tình thôn dã. Kính lạy nông dân nuôi đời ta lớn. Kính lạy lam lũ cho ngày xanh mơn man.
Mẹ đã cười bên thềm xuân. Cha đã nâng chén trà trong sương sớm chờ đón các con vui về sum họp.
Nẻo xa nghìn trùng nay đã trùng phùng.


Và đêm nay, ta lại nghe bà kể bắt đầu từ “ngày xửa ngày xưa…” mà nụ cười rơi tòm cùng trăng sao nhé! Đó, mo cau, quạt giấy rồi cái mền cũ tả tơi choàng qua vai đã bao lần làm long bào hoàng tử, làm áo dài cô dâu, làm đuôi rồng, đuôi phụng ủ ấm ta suốt dọc miền thơ. Không biết rồi đây cháu con mình có còn thích nghe cổ tích từ sau bồ lúa, ngoài sân rơm, chái hiên nghe khói bếp hay là chúng nó xem và nghe từ bàn phím, từ khoa học công nghệ thông tin. Thời đại phải vậy mà. Hoài xưa để ru cho con trẻ bây giờ nung nấu nhiều ý tưởng đẹp cho đời xanh trong tiếng hát. Cho lòng xôn xao gió tết.

Mùa xuân nầy, ơi! Huyền, Thoại, Thạch, Lộc, Ninh, Trung, Quân, Tú, Phong,… có tỉa lá kịp, giắt kịp lộc vàng niềm vui cùng con cháu vướng vít chân son, lon ton qua ngày nắng chảy tràn hân hoan.

Rơm thơm vàng thả khói tít trời xa, xốn xang chưa kìa! Lữ khách chưa kịp xuân, giẫm lại ngày thu cũ mà đợi chờ hời ru. Trăng treo lơ lửng… uống đi em, uống đi anh những giọt trong veo từ nơi bắt đầu nguồn hạnh phúc.

Tiếng quê hương da diết miết tình, nhớ thương hoài cái giậu mồng tơi, rau tập tàng sau nhà mẹ nuôi ta lớn. Nhớ thương hoài người bên giậu mồng tơi giờ hai con đã qua ngày xuân huyền thoại. Ta đã xa bao lâu rồi nhỉ?! “Lá diêu bông” ta tìm hoài hổng thấy. “Bến My Lăng” ta ngồi chờ rền rĩ cùng trăng sao đã bao lâu chưa thấy người về.

Xuân nầy con về kịp, kỷ niệm đằm sâu trào dâng dâng mắt sóng, cánh mai vàng lấp lánh nụ cười xuân. Vạch tiếp trang đời cho lòng thêm rộng mở để CÕI NGƯỜI còn thương lắm những buồn, vui. Ràn rạt mùa đi. Hãy để ta thật sự đơn độc đi em, rồi ta sẽ thấy sự hoan hỉ của đời, sự sum vầy của mỗi người, mỗi nhà và vút cánh én bắt đầu từ một bình minh lựng đỏ.

T.H.M.P
(SH275/1-12)









 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • NGUYỄN VĂN DŨNGTôi không tin rằng một cô gái đẹp thì lúc nào cũng đẹp. Sông Hương cũng thế. Sông Hương là quà tặng ưu ái của Thượng đế dành cho kẻ phàm trần.

  • NGUYỄN HỮU THÔNGĐêm thêm như một dòng sữa.Lũ chúng em, âm thầm rủ nhau ra trước nhà.Đêm thơm, không phải từ hoa,Mà bởi lòng ta thiết tha tình yêu thái hòa.Đời vui như men sayNgọt lên cây trái..

  • NGUYỄN XUÂN TÙNGSống lạc quan yêu đời, luôn luôn làm chủ được những suy nghĩ, tình cảm và hành động để tự thắng mình trong mọi hoàn cảnh là một phẩm chất cao đẹp của Bác Hồ.

  • HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNGỞ Huế hình như không có mùa thu, mùa thu chỉ ghé lại thành phố giữa một mùa nào đó, mùa hè chói chang hay mùa đông rét mướt. Vì thế, bao giờ người ta cũng đón chào mùa thu bằng nỗi vui mừng đến với một người thân đi xa mới về để lại vội vã ra đi, bằng một cái mà nhạc sĩ tiền chiến Đặng Thế Phong gọi là “Con thuyền không bến”. Trên sông Hương, hình như thường có nỗi bơ vơ chờ sẵn những tâm hồn lãng tử quen xa nhà từ vạn cổ.

  • TRẦN THÙY MAI“Khuôn mặt em đâu phải chữ điền, Trúc không che ngang mà che nghiêng”

  • PHẠM NGUYÊN TƯỜNGCái tin anh Phương mất đột ngột đến với tôi lúc 11 giờ đêm, qua giọng rã rời nghẹn ngào của nhà thơ Lương Ngọc An báo Văn nghệ, lúc tôi đang “dùi mài kinh sử” ở khu ký túc xá trường Đại học Y Hà Nội để lấy cho xong cái bằng Thạc sỹ.

  • Hành trìnhĐã từ lâu tôi cứ muốn đi núi Tuý Vân để tìm hiểu xem sao nó được vua Thiệu Trị liệt vào hàng thứ 9 trong “Thần kinh nhị thập cảnh”.

  • Trước năm 1945, mỗi lần đi qua Ái Tử, tôi không khỏi lo sợ… Một sự lo sợ mơ hồ. Còn vì sao mà sợ thì cũng chẳng biết.

  • Ngay lần đầu tiên gặp ông đã đầy kỷ niệm. Đại đội tôi giao quân bên bờ một con suối đẹp cách sông Hương không bao xa. Anh Nguyễn Châu trưởng ban quân lực Thành đội nhận quân xong, ông đến bắt tay từng người.

  • Tôi vừa đến vùng Bắc Tây Nguyên được mấy hôm thì gặp địch càn quét. Hôm đó tôi định vào cơ quan xã Đaktô để làm việc không ngờ gặp địch dọc đường, tôi tạt vào rừng và nhắm hướng trở lại đơn vị, nhưng càng đi càng lạc sâu vào rừng thẳm.

  • Rời Bắc Hải chúng tôi bảo nhau từ giờ trở đi sẽ chỉ ở khách sạn chứ ở nhà người quen có cái vui nhưng cũng gây phiền toái cho bạn bởi chúng tôi đi chơi bất tử chẳng có giờ giấc nhất định nào.

  • Có một lão ngư kiêm lão nông suốt mấy chục năm trời vắt mồ hôi thành muối, tưới mồ hôi thành sông hồ mà mảnh vườn nhà vẫn cằn khô, chiếc thuyền nhà vẫn không tanh mùi cá biển. Quang cảnh vườn nhà cứ một mùa xanh lại ba mùa rụng lá, khô cành. Vợ chồng con cái chỉ thấy mắt chẳng thấy mồm. Xung quanh hàng xóm cũng chung hoàn cảnh.

  • Đấy là vào khoảng cuối chiến dịch Điện Biên Phủ – 1954. Đơn vị chúng tôi (đại đội 410 – đội 40 – TNXP Trung ương) được điều đi nhận nhiệm vụ mới.

  • 1. Cô bạn cùng cơ quan nghe nói tôi “có tay nuôi người”, lại quen biết giao du rộng rãi nên có ý nhờ tìm một người giúp việc nhà cho vợ chồng cô em gái.