Mắc kẹt ở Đà Nẵng: Lo lắng và thích nghi

09:58 25/08/2020

Chiều ngày 24/7, một người bạn gửi tin nhắn qua zalo thông báo việc thành phố Đà Nẵng mới phát hiện một người nhiễm Covid trong cộng đồng. Tôi bán tín bán nghi và cũng thầm hy vọng đó là tin giả. Mặc dù những tin nhắn giả đã được hạn chế rất nhiều từ khi bùng phát dịch lần 1 nhưng việc tin lan truyền trên mạng cũng chưa chắc đã là đúng.

Nhiều hoạt động từ thiện diễn ra trong mùa dịch Covid tại Đà Nẵng làm ấm lòng người dân. nguồn ảnh baochinhphu.vn

Tôi thận trọng hỏi rất kỹ các thông tin như người đó ở đâu? Làm gì? Sao lại phát hiện bị nhiễm? tin này do đâu cung cấp? đã chính thức trên truyền thông chưa?... vài phút sau, messenger của tôi tràn ngập các tin do các báo điện tử khác nhau đăng tải về việc Đà Nẵng chính thức phát hiện một ca nhiễm trong cộng đồng do bạn bè gửi kèm tin nhắn hỏi tình hình gia đình tôi thế nào? Có biết việc có người bị Covid chưa? Đã về Hà Nội chưa?… rồi cô bạn thân nhất làm tại sân bay Nội Bài gọi điện giọng rất khẩn cấp: “Mày về chưa? Về ngay đi, khách du lịch tại Đà Nẵng đổi vé để về nhiều lắm. Lây nhiễm trong cộng đồng tùm lum hết rồi còn ở đó làm gì? Chẳng rõ nguồn lây ở đâu, tự dưng có người đến bệnh viện khám mới lòi ra bị Covid thì chắc chắn là cả ổ dịch trong đó rồi, về mau đi”. Nó dập cụp máy sau khi tua một tràng dài như tên bắn. Tai tôi nghe ù ù, không rõ nhiều từ, nhưng rõ nhất là “về đi” cứ lặp đi lặp lại. Thế là thế nào? Sao tự nhiên lại có người nhiễm Covid trong cộng đồng? Việt Nam mình phòng dịch tốt lắm mà? Nhà tôi lại vừa mới đi Hội An chơi, tung tăng ở khu Sunwel cả tối, đi ăn ở mấy nhà hàng thường ăn. Con tôi chiều nào cũng đi biển hoặc công viên. Ông, bà nội còn lên kế hoạch để bù đắp cho thời gian nhớ cháu bằng 1 danh sách dài các điểm vui chơi trong thành phố. Chồng tôi đã book vé tại một resort gần đó để thưởng cho con gái tôi nhân dịp sinh nhật cháu 3 tuổi. Và quan trọng hơn, ba chồng tôi đang được chuẩn đoán ung thư giai đoạn cuối, tôi mong muốn cho các cháu ở lại chơi với ông nhiều nhất có thể. Thế rồi, đùng một cái…. Giờ sao đây?

Chiều ngày 24/7, một cuộc khủng hoảng hàng không theo đúng nghĩa đã diễn ra ở sân bay Đà Nẵng. Bản tin thời sự từ 4h giờ chiều liên tục phát ra thông báo về việc Đà Nẵng có người nhiễm virut từ cộng đồng, Ban chỉ đạo phòng chống dịch quốc gia đã cho phép các hãng hàng không tăng chuyến bay nhiều nhất có thể để du khách tại ĐN có thể trở về địa phương. Hình ảnh chụp từ sân bay lan truyền khắp các fanpage trên cộng đồng mạng. Tôi và chồng không bỏ sót bất cứ thông tin nào, cố gắng bao quát được tình hình, cho dù biết đó là tin xào lại hoặc suy diễn theo kiểu “sắp thế này”, “sẽ thế kia”. Chúng tôi cũng đã cố gắng vào website của Việt Nam Airline để thử mua vé nhưng vô ích. Đường bay từ Đà Nẵng đi khắp các nơi đều được chuyển đến một đường link có video giới thiệu về văn hóa Việt Nam. Trong đầu tôi lúc này có một màn sương mù bao phủ? Điều gì đang diễn ra thực sự ở đây? Từng hàng người nối dài bất tận ở sân bay kiến tôi liên tưởng đến cảnh tượng ở Vũ Hán. Có khi nào Đà Nẵng trở thành Vũ Hán thứ hai? Chúng tôi có nên tháo chạy hay không? Về bằng cách nào bây giờ? Liệu tình hình có thực sự tồi tệ đến thế? Tại sao Thủ tướng lại cho phép tăng chuyến bay để du khách tháo chạy khỏi Đà Nẵng? Nhỡ chúng tôi về rồi ông nội có vấn đề gì thì không thể quay lại đây, chồng tôi lại là con trưởng? Phải làm sao bây giờ…. Tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên. Em trai tôi gọi hỏi trong đó tình hình thế nào? Có cần em vào đón cả nhà về không? Ah đúng rồi, đi xe cá nhân thì sẽ về được. Lúc này hình như tôi đã bị cuốn vào một cơn bão với sự lo lắng, tính toán, cân nhắc giữa đi hay ở? Đi không được mà ở lại thì lo lắng.

Ngày hôm sau, và nhiều ngày hôm sau nữa, tivi liên tục đưa tin về các ca lây nhiễm nữa về dịch ở đây. Chúng tôi đến giờ không thể về được nữa. Thủ tướng đã ban hành lệnh cấm các chuyến bay đến và đi khỏi Đà Nẵng. Riêng thành phố Huế còn ra công văn không tiếp nhận công dân từ vùng dịch trở về. Trên đèo Hải Vân nhiều người đi xe máy, ô tô cá nhân đang vạ vật, năn nỉ lực lượng chức năng cho họ trở về Huế nhưng không có trường hợp nào được thông qua. Chính quyền Đà Nẵng ngay lập tức tuân thủ mọi quy trình cách ly, truy vết tìm F0, F1 bất kể ngày đêm. Các bệnh viện lớn như bệnh viện C, Bệnh viện Đà Nẵng, Bệnh viện Chỉnh hình sáng đèn liên tục, nội bất xuất, ngoại bất nhập, người dân bắt đầu chở các xuất ăn cứu trợ đến cho y bác sỹ ngày đêm túc trực. Tiếng còi cứu thương không dứt. Nhà tôi gần chợ Cồn, ngay trung tâm thành phố nên các chuyến xe đi ngả nào cũng gần như qua nhà. Đã có những người đầu tiên tử vong vì Covid trên nền bệnh lý nặng. Gia đình chúng tôi bắt đầu tiếp nhận các thông tin từ mọi phía, các thành viên liên tục bàn tán về tình hình. Chúng tôi bắt đầu rút vào cố thủ trong nhà, hạn chế mọi hoạt động ra ngoài không cần thiết.

Rút kinh nghiệm lần dịch đợt 1 tại Hà Nội, ngay sau khi ca bệnh đầu tiên công bố, tôi đã giục chồng đi mua nước rửa tay, khẩu trang, nước muối sinh lý, bỉm sữa cho con để tích trữ. Con trai tôi sinh ra tại bệnh viện Phụ sản trung ương vào ngày 31/3/2020, là ngày mà Thủ tướng Chính phủ ban hành chỉ thị 16, giãn cách toàn xã hội. Tôi đã đặt tên con ở nhà là Bamboo nhằm mong con sau này có ý chí quật cường như cây tre trăm đốt. Bây giờ ở Đà Nẵng, thằng bé lại cùng với chúng tôi tiếp tục chống dịch. Gia đình tôi đang rút dần vào căn cứ địa tại gia và tự lên phương án cho việc giãn cách xã hội. Chúng tôi đang dần chấp nhận thực tại, nghe ngóng và phán đoán, hành động mọi việc theo sự chỉ dẫn của chính quyền thành phố nhưng cơ bản vẫn là bản năng sinh tồn dẫn lỗi. Chúng tôi rà soát lại lương thực trong gia đình và bắt đầu chia nhau đi chợ, siêu thị để tích trữ đồ ăn. Chỉ trong vòng một buổi chiều, mọi thứ đề đầy đủ, tủ lạnh cũng không thể chứa hết.

Mỗi buổi sáng, vào lúc 6h, tôi lại cầm cái điều khiển tivi, nghe bản tin công bố số ca nhiễm và số người chết. Tôi có con nhỏ, hầu như đêm không được ngủ đầy đủ, dậy sớm là bình thường. Nhưng kể từ ngày có dịch, tôi sợ cảm giác dậy sớm, nghe bản tin có người chết vì Covid. Mọi thứ đang giống như trong một cuộc chiến. Chúng tôi rà soát lại tất cả các cuộc tiếp xúc với người ngoài trong thời gian qua. Chúng tôi cố nhớ xem mình có lượn lờ vào nơi nào mà F1 đã đi qua hay không, rồi lại tự thở phào nhẹ nhõm. Trong gia đình không ai nói ra nhưng chúng tôi thực sự rất lo cho sức khỏe của ba chồng tôi. Nếu chẳng may có điều tồi tệ nào xảy ra, chúng tôi không thể hình dung nổi sau đó sẽ ra sao, sẽ phải làm gì và làm như thế nào? Chưa bao giờ các thành viên trong gia đình tôi phải trải qua những cảm giác như bây giờ.

Tính từ thời điểm phát hiện ca nhiễm đầu tiên đến giờ là chưa đầy một tháng. Chúng tôi đã dần thich nghi với tình hình dịch Covid. Tính đến hôm nay đã có hơn 370 người ở Đà Nẵng bị nhiễm, và cả nước đã có 25 người chết do liên quan đến Covid. Chúng tôi đã quen dần với các con số, nhưng may thay nó đang giảm dần. Bây giờ mọi việc xấu nhất nếu diễn ra chúng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Cơ bản chúng tôi tin vào chính quyền và cách họ quyết liệt dập dịch. Chúng tôi cũng rất tin tưởng vào năng lực tuyệt vời của các bác sỹ. Những người giỏi nhất ở Hà Nội và Sài Gòn đều đã có mặt ở đây, chúng tôi có quyền tin tưởng. Vì thế mà việc nhận phiếu đi chợ chia theo ngày chẵn lẻ cũng không có gì là quá bất tiện. Chúng tôi đón nhận mọi hạn chế với một tâm thế vui vẻ và bình thản. Tôi nghĩ các gia đình khác cũng thế. Hy vọng dịch sớm qua đi để chúng tôi có thể quay về với công việc thường ngày. Nhiều dealine đang chờ tôi ở Hà Nội.


Theo Thu Trang - VHNA

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • Chúng ta tưởng rằng, chúng ta tạo ra mạng xã hội là để chúng ta tự do hơn: tự do phát ngôn, tự do thể hiện quan điểm và suy nghĩ của mình, nhưng nhìn những điều đang diễn ra, chúng ta liệu có đạt được tự do thực sự và quan trọng hơn, là tìm kiếm được hạnh phúc?

  • Mấy chục năm qua, phê bình luôn được coi là khâu yếu nhất của nền văn nghệ. Nhẹ thì cũng là chưa theo kịp sự phát triển của phong trào sáng tác, không cắt nghĩa được sự phức tạp của các hiện tượng văn nghệ…

  • Có thể đội tuyển Nhật Bản không vô địch World Cup 2018 nhưng các cổ động viên của họ đã vô địch trên khán đài khi để lại ấn tượng đẹp về ứng xử cũng như hành động dọn sạch rác khu vực ghế ngồi.

  • Là một nghề gắn với viết lách, chữ nghĩa nên không có gì lạ khi nhiều nhà báo viết sách. Nhưng bản chất nghề báo là công việc liên quan đến thông tin nên sách của nhà báo ngoài sự đa dạng còn có một đặc thù riêng là luôn gắn với dòng chảy của thời sự, nhất là dòng thời sự liên quan đến chuyên môn của từng người.

  • Tạo tác và sử dụng mặt nạ là nét văn hóa vẫn sống động ở vùng Eo biển Torres của Australia. Những kiến thức lịch sử chứa đựng bên trong khiến chúng được mang đi trưng bày khắp thế giới. Nhưng điều đáng nói còn là câu chuyện ứng xử với truyền thống nơi đây.

  • Tiếp tục đẩy mạnh công tác tuyên truyền, nâng cao hơn nữa nhận thức, ý thức trách nhiệm của các cấp, các ngành, các tầng lớp nhân dân trong việc chung tay xây dựng lễ hội; tăng cường công tác phối hợp với các tỉnh tham gia tổ chức Giỗ Tổ Hùng Vương-Lễ hội Đền Hùng hằng năm. 

  • Trước giá trị di sản và thách thức do biến tướng, thương mại hóa trong thực hành tín ngưỡng thờ Mẫu tam phủ, tứ phủ, series phim Mẹ Việt - Tín ngưỡng thờ Mẫu của người Việt đã chính thức ra mắt cuối tuần qua. Theo bà Đàm Lan, Chủ nhiệm dự án phim, mỗi thước phim là hành trình lắng đọng tâm thức, tìm về văn hóa truyền thống, tín ngưỡng nội sinh của dân tộc Việt.

  • Với những thay đổi về ưu đãi tuyển sinh, mùa tuyển sinh 2017-2018 số lượng học sinh, sinh viên thi vào ngành Âm nhạc dân tộc (ANDT) cũng tăng hơn những năm trước. Đây là tín hiệu mừng của sự thay đổi hợp lý ở khâu tuyển sinh cho các ngành “hiếm muộn”.

  • Nói đến nạn sách lậu, ai cũng biết vì đây là câu chuyện “xưa như Trái Đất.” Xong dường như câu chuyện xưa cũ này càng ngày càng dài, nội dung, tình tiết càng phức tạp và làm “phiền lòng” không chỉ cộng đồng yêu sách mà cả các cơ quan chức năng.

  • Tại hội thảo khoa học chuyên đề “Những tinh hoa sân khấu cải lương thể hiện qua các vai diễn về đề tài lịch sử” vừa tổ chức tại Trường Đại học Sân khấu Điện ảnh TPHCM, những nghệ sĩ, nhà giáo, nhà lý luận phê bình sân khấu kỳ cựu, đều có chung nhận định: “Cải lương không thể chết!”.

  • “Ký ức Hội An” - chương trình biểu diễn thực cảnh hoành tráng trên một sân khấu mới được xây dựng rất quy mô tại cồn bắp Cẩm Nam (cồn Ga Mi), sông Hoài, TP Hội An đang vấp phải phản ứng của người dân, nhà nghiên cứu và những người yêu mến phố cổ này. Một lần nữa, câu chuyện về xung đột giữa bảo tồn và phát triển lại được đặt ra, mà nguyên nhân chính là không tôn trọng văn hóa bản địa.

  • Khi nhắc tới sân khấu kịch, người ta thường nghĩ tới ánh hào quang, trang phục lộng lẫy và hóa trang cầu kỳ. Thực tế, nghệ thuật kịch có thể được ứng dụng hiệu quả trong nhiều lĩnh vực, đặc biệt là giáo dục, qua đó kích thích các khả năng tiềm ẩn của học sinh.

  • “Thời gian gần đây, việc xây dựng, trưng bày tượng, biểu tượng có nội dung và hình thức không phù hợp với văn hóa Việt Nam tại một số cơ quan, đơn vị, khu du lịch và địa điểm công cộng, tác động không tốt đến môi trường văn hóa, thị hiếu thẩm mỹ của cộng đồng và xã hội.”

  • Xả rác bừa bãi nơi công cộng; đua xe, lạng lách; văng tục, chửi thề; chen lấn, xô đẩy khi tham gia các dịch vụ công cộng; phá hoại, bôi bẩn các công trình công cộng;…là những hình ảnh xấu xí của không ít người trẻ hiện nay, và trở thành nỗi trăn trở của nhiều lãnh đạo TP HCM trong quá trình xây dựng nếp sống văn minh đô thị.

  • Các công trình nghệ thuật công cộng là thành phần không thể thiếu trong quy hoạch và kiến trúc của một đô thị hiện đại. Thế nhưng “ranh giới” trong quan điểm, nhận thức tạo hình mỹ thuật cùng với tâm lý sính ngoại đã ít nhiều làm không gian công cộng biến dạng.

  • Ai đó nói, thời buổi giờ chỉ có ngành du lịch tâm linh, hay kinh doanh tâm linh là ăn nên làm ra, bỏ ra một đồng tức khắc có bốn đồng chảy ngược vào túi. Mà là tiền tươi, thóc thật, là tiền sạch nói như ngôn ngữ thời thượng - đồng “tiền hữu cơ”.

  • Ngày nay bất kì sự sáng tạo nghệ thuật ở phân mảnh nào cũng bắt đầu bằng tiền và kết thúc bằng tiền theo quy luật thị trường.

  • Năm hết. Tết đến. Người ta đôi khi chạnh lòng nghĩ “nên làm gì?”.

  • Do đời người có hạn, không ai có thể “trường sinh bất tử” nên có thể nói “quỹ thời gian” mỗi con người có giá trị cao nhất. Thời gian quy định sự sống của con người, buộc mỗi người phải biết sống. Người biết sống chính là người biết “sống nhanh, sống chậm”.

  • Có những thứ sẽ dần trôi tuột theo năm tháng, guồng quay của cuộc sống hiện đại có thể đã làm biến đổi phần nào giá trị của Tết. Nhưng nếu biết lắng lại, nghĩ khác đi thì Tết dường như vẫn luôn vẹn nguyên trong tâm thức mỗi người.