SHO - Sáng ngày 26/7, tại Nhà hát Duyệt Thị Đường, Đại Nội - Huế, Trường Đại học Sân khấu và Điện ảnh Hà Hội phối hợp với Trung tâm Bảo tồn Di tích Cố đô Huế tổ chức Hội thảo khoa học với chủ đề Nghệ thuật Tuồng trong đời sống hiện nay.
Giáo sư Hoàng Chương trình bày tham luận tại hội thảo
Tuồng là loại hình sân khấu nghệ thuật lớn, là viên ngọc quý, là di sản mang đậm bản sắc văn hóa dân tộc. Từ hàng trăm năm trước cac triều đại phong kiến Việt Nam, đặc biệt là nhà Nguyễn đã đánh giá cao tầm quan trọng của của nhạc lễ và sân khấu trong việc tuyên truyền , giáo dục, nâng cao nhận thức thẩm mỹ và vẻ đẹp con người. Các vị vua triều Nguyễn đã hết sức chú trọng bảo tồn, phát triển nghệ thuật tuồng đã trở thành một môn nghệ thuật trong cung đình.
|
Tại hội thảo, TS. Đinh Quang Trung đã phát biểu đề dẫn hội thảo về nghệ thuật Tuồng truyền thống và những thách thức trước nguy cơ mai một của nghệ thuật tuồng: ‘Nghệ thuật Tuồng thật đẹp và vô cùng quý giá, nhưng trước những biến đổi của xã hội , tuồng cũng như nhiều hình thức nghệ thuật truyền thống khác đang phải đối mặt với những khó khăn, thách thức... Môi trường toàn cầu hóa có thể tạo ra nhiều lợi ích, song cũng đem lại thách thức đối với mỗi nền văn hóa. Trong bối cảnh mà mọi giá trị văn hóa đều có thể được tiếp cận đa chiều và tác động qua lại lẫn nhau thì sự phát sinh, phát triển hoặc thoái hóa, biến mất của một giá trị văn hóa nào đó là rất có thể...”.
|
Cũng tại đây, trong tham luận của mình, GS Hoàng Chương đã gửi đên hội thảo với đề tài Nghệ thuật tuồng trong đời sống văn hóa hiện nay, theo ông “để bảo tồn và phát huy nghệ thuật tuồng phải cần có nhiều yếu tố, đó là “luôn luôn cáo những vở tuồng hay, có những diễn viên giỏi.. và một điều cực kỳ quan trọng nữa là phải đào tạo khán giả, phải biết mê hoặc khán giả bằng nghệ thuật tuyên truyền quảng bá tuồng... Như vậy có nghĩa là, tuồng muốn đi vào cuộc sống, muốn tồn tại trong cuộc sống cộng đồng phải làm song song hai việc , một là xây dựng vở diễn thật hay, hai là tuyên truyền quảng bá nghệ thuật thật giỏi..”. Và ông đã kết luận trong tham luận của mình “Nghệ thuật tuồng sẽ sống mãi và sống mãi trong mọi thời đại nếu chúng ta biết bảo tồn và phát huy cho đúng”.
|
Cùng với TS. Đinh Quang Trung và GS Hoàng Chương, các nhà nghiên cứu Tuồng, các đạo diễn, nghệ sĩ đã lần lượt trình bày 8 tham luận trong 37 tham luận được gửi đến hội thảo với nhiều nội dung tập trung xoay quanh về nghệ thuật, kịch bản, thực trạng - giải pháp bảo tồn và hát huy nghệ thuật tuồng trong đời sống hiện nay. Đó là các tham luận: Thực hiện đề án Quy hoạch phát triển nghệ thuật biểu diễn đến 2010 định hướng 2020 và Nghị quyết 23 của Bộ Chính trị là cơ sở để nghệ thuật Tuồng truyền thống bảo tồn và phát triển ( NSND Lê Tiến Thọ); Nghệ thuật Tuồng hiện nay- thực trạng và giải pháp (Ngô Quang Vinh); Về một khía cạnh trong Văn hóa nghệ thuật Tuồng (PGS. Tât Thắng); Hiện thực lịch sử cách mạng kháng chiến là mảnh đất màu cho nghệ thuật Tuồng phát triển (PGS. TS. Phạm Duy Khuê); Đi tìm giải pháp “cứu Tuồng” (Đạo diễn Vũ Tiến Thêm); Bảo tồn Tuồng truyền thống cần phối hợp nhiều phương án (PGS. TS. Lê Thị Hoài Phương); Để sân khấu Tuồng không bị đứt gãy trong tương lai ( Họa sĩ Đặng Mậu Tựu); Sân khấu Tuồng sẽ đi về đâu? (Nhà nghiên cứu Nguyễn Văn Thành); Đôi nét về thực trạng Tuồng hiện nay (Nguyễn Thị Thanh Phương); Bảo tồn Tuồng trong không gian văn hóa nghệ thuật Tuông ( Lương Thị Hoài Thi); Đào tạo cho nghệ thuật sân khấu Tuồng, những câu hỏi cần lời giải đáp (TS. Phạm Trí Thành)...
PV
Địa danh Thanh Hà thuộc xã Hương Vinh, thị xã Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên Huế ngày nay. Nằm phía bờ tả ngạn sông Hương, cách kinh thành Huế 4 km, cách cửa biển Thuận An khoảng 10km. Với vị trí trên bến, dưới thuyền, cư dân có truyền thống buôn bán, ở Thanh Hà sớm xuất hiện chợ làng, nơi hội tụ hàng hóa của cư dân các vùng lân cận.
Bộ sử bằng thơ này được các ông hoàng nhà Nguyễn khởi viết từ khoảng 1907-1916, kéo dài đến khoảng 1926. Ban đầu được lưu trữ ở thư viện gia đình Lục Khanh, sau được cất giữ ở chùa Từ Quang (Thừa Thiên - Huế). Vốn là tài liệu độc bản, viết tay bằng chữ Nôm, gồm 1.884 câu lục bát.
Huế có thể trở thành đô thị sinh thái thiên nhiên và sinh thái nhân văn, đô thị sang về Dĩ vãng và giàu về Hiện tại, nếu ta nhận thức rõ và ra sức bênh vực cái cơ ngơi mà nó sở hữu.
SHO - Chiều ngày 21/4, Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật Thừa Thiên Huế tổ chức lễ Tổng kết trại sáng tác văn học nghệ thuật“ về đề tài "Con người và thiên nhiên quê hương Thừa Thiên Huế” tại văn phòng Liên hiệp hội, 26 Lê Lợi, thành phố Huế. Hơn 50 tác phẩm thuộc các chuyên ngành gồm: văn học, âm nhạc, nhiếp ảnh, hội họa... đã được sáng tác trong đợt này. Trại sáng tác khai mạc vào ngày 10/4 tại khách sạn Phong Lan, vườn quốc gia Bạch Mã, kéo dài trong 10 ngày bao gồm 4 ngày thực địa và 6 ngày hoàn thành tác phẩm tại nhà.
Xe chạy tầm 45 phút thi tới đỉnh điểm đậu xe gần Vọng Hải Đài, xuống xe bắt đầu đi bộ ra. Vọng Hải Đài là điểm cao nhất Bạch Mã, từ đây có thể nhìn được vịnh Lăng Cô, Hồ Truồi…
Từng viếng thăm nhiều ngôi chùa nhưng khi đến Đông Thiền, tôi thật sự thích không gian xanh mát tĩnh lặng nơi đây, cảm giác như được sống trong một thế giới khác.
SHO - Chiều ngày 10/4, Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật Thừa Thiên Huế đã tổ chức Khai mạc Trại sáng tác văn học nghệ thuật “Con người và thiên nhiên quê hương Thừa Thiên Huế” tại vườn Quốc gia Bạch Mã, Phú Lộc, Thừa Thiên Huế.
SHO - Sáng ngày 4/4, hàng trăm cựu chiến binh(CBB) của hai tiểu đoàn 804 - 810 (K4 - K10) đã có buổi họp mặt kỷ niệm 40 năm giải phóng Thừa Thiên Huế tại Ban chỉ huy Quân sự Thành phố, 25A Trần Cao Vân, Tp Huế.
Quốc tự Thánh Duyên toạ lạc ở Tuý Vân sơn, ngày trước thuộc phường Đông Am, tổng Diêm Trường, huyện Phú Lộc, phủ Thừa Thiên; nay là làng Hiền An, xã Vinh Hiền, huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên Huế. Cùng với Linh Mụ và Diệu Đế, Thánh Duyên là một trong ba ngôi quốc tự của xứ Thần kinh còn tồn tại cho đến ngày nay.
Không phải đền đài, lăng tẩm uy nghi mà chính những điều bình dị như góc phố yên bình hay giọng nói ngọt ngào đã để lại nỗi nhớ khôn nguôi trong lòng du khách.
Nhắc đến cố đô Huế, người ta không thể không kể tới các nhà vườn, bởi kiến trúc của nhà vườn Huế cũng có một lịch sử lâu đời trên 200 năm kể từ khi nhà Nguyễn xây dựng kinh đô.
SHO - Tối 26/3, tỉnh Thừa Thiên Huế đã tổ chức bắn pháo hoa tầm cao để chào mừng kỷ niệm 40 năm ngày giải phóng hoàn toàn Thừa Thiên Huế (26/3/1975-26/3/2015).
SHO - Hòa chung trong không khí tiến tới kỷ niệm thống nhất đất nước, sáng ngày 26/3 tỉnh Thừa Thiên Huế trang trọng tổ chức Lễ mitting kỷ niệm 40 năm ngày giải phóng Thừa Thiên Huế (26/3/1975- 26/3/2015) tại Sân vận động Tự Do, Thành phố Huế.
SHO - Chào mừng kỷ niệm 40 năm ngày giải phóng quê hương Thừa Thiên Huế (26/3/1975- 26/3/2015), Liên hiệp các hội VHNT tỉnh Thừa Thiên Huế phối hợp với Hội Nhiếp ảnh Thừa Thiên Huế tổ chức khai mạc triển lãm ảnh thời sự nghệ thuật với chủ đề: “Thừa Thiên Huế- 40 năm xây dựng và phát triển” vào chiều ngày 25/3, tại Bảo tàng Văn hóa Huế - số 25 Lê Lợi - Thành phố Huế.
Tiếp bước hành trình khám phá những ngôi chùa Huế, ta sẽ đến với một ngôi chùa – một tổ đình – nơi thể hiện tấm lòng bao dung của nhà Phật với những con người không toàn vẹn – Từ Hiếu. Chùa nằm ở thôn Dương Xuân Thượng III, xã Thủy Xuân, thành phố Huế.
Khi bàn về Nhã nhạc người ta thường chú trọng nhiều đến thành phần, biên chế các loại dàn nhạc và bộ phận nhạc không lời do các nhạc cụ diễn tấu, mà ít đề cập đến một bộ phận quan trọng của Nhã nhạc là thể loại nhạc có lời.
Trong kiến trúc cung đình Nguyễn tại Huế, hình thức nhà tạ có mặt ở khắp nơi: Hoàng cung, Hành cung, Biệt cung và ở cả các lăng tẩm đế vương.
Để nhã nhạc cung đình Huế “sống lại” như ngày hôm nay, có công rất lớn của cụ Lữ Hữu Thi- nhạc công cuối cùng của triều Nguyễn. Cụ đã âm thầm, kiên trì vượt qua khó khăn trước những thăng trầm của lịch sử để giữ gìn và trao truyền ngọn lửa nhã nhạc, đưa nhã nhạc từ chỗ bị lãng quên trở thành di sản của nhân loại.
Nhà văn Nguyễn Tuân đã tinh tế nhận xét: “Người Huế ăn bằng mắt trước khi ăn bằng miệng”.
Ngài thủy tổ họ Hồ Đắc làng An Truyển, xã Phú An, huyện Phú Vang tỉnh Thừa Thiên Huế vốn là gốc từ ngoài bắc vào lập nghiệp thường được dân làng gọi là Hồ Quản Lãnh.